Kỷ luật không nước mắt
Lấy ví dụ về con voi bị xích trong vườn thú Thủ Lệ. Vì sao 1 con
voi hoàn toàn có đủ sức mạnh để phá tung sợi xích mỏng manh đó và thoát ra
ngoài mà nó lại không làm như vậy?
Tại sao ư? Tại vì con voi đó từ bé nó đã bị xích như vậy, mỗi
lần nó phá xích hay có ý định phá xích là có người đánh nó. Cứ như vậy cho đến
lúc dần dần nó không còn dám nghĩ đến việc phá sợi xích đó nữa, nó đã mất hết
bản năng về việc đó. Nó đã không biết dùng sức mạnh của mình để cứu lấy mình.
Vậy các bố mẹ nhà mình có muốn con chúng ta cũng trở lên giống
như con voi đó không?
Dạy con bằng bạo lực là quan điểm phong kiến (giống như ông bà
ta vẫn hay có câu: thương cho roi, cho vọt), ngày nay chúng ta cần dạy con bằng
lí lẽ.
Bố mẹ nào có quan điểm hay vấn đề nào hay về chủ đề này
thì cùng chia sẻ nhé.
.......................................................................................................................................................
Cái mà chúng ta hướng tới là một xã hội bình đẳng, chỉ có vai
trò khác biệt chứ không có sự khác biệt về quyền lực.
Tôi nhớ mãi có một bức hình chụp Tổng thống Obama bắt tay người
quyết rác, và ông có nói " Trong công việc chúng ta có vai trò khác nhau
nhưng ngoài công việc chúng ta đều là những người đàn ông bình thướng"
Chúng ta vẫn thường quen là: trong công ty sếp là vua, trong lớp
học thầy cô là vua, trong gia đình bố mẹ là vua. Xin thưa rằng đó là một xã hội
phong kiến. Cho dù chúng ta có nói đây là một nước Việt Nam dân chủ CH hay
CHXHCNVN nhưng thực ra người Việt chúng ta chưa bao giờ được sống trong một xã
hội gọi là dân chủ chúng ta vẫn sống trong xã hội bản chất là phong kiến. Do
đó, cho đến khi nào chúng ta vẫn còn sống trong xã hội phong kiến thì chúng ta
vẫn còn tin vào bạo lực. Quyền lực của xã hội phong kiến là dựa trên bạo lực
còn quyền lực của xã hội chủ nghĩa là dựa trên lí lẽ.
Hôm nay, tôi muốn giới thiệu tới các bạn một lối sống mới, một
môi trường mới, không bạo lực. đây là sự tiến hóa tự nhiên của nhân loại chứ
không phải do ai viết ra một chủ thuyết, không phải ai đó đưa ra lí tưởng cao
đẹp. Mỗi con người đều có nhu cầu được yêu thương và nhu cầu được tôn trọng,
con cái chúng ta cũng rất cần nhu cầu đó.
Và tôi xin giới thiệu: kỷ luật không nước mắt
Tôi sẽ giới thiệu 2 cách phạt con với 2 lưới tuổi khác nhau mà
không cần đòn roi
Thứ nhất là: Dùng cho trẻ từ 3-6 tuổi
Thứ 2 là: Dùng cho trẻ từ trên 6 tuổi
Có nhiều người sẽ hỏi: Thế bé dưới 3 tuổi thì sao?
Dưới 3 tuổi trẻ em chưa biết lí lẽ. Có nhiều bé 2 tuổi rưỡi bắt
đầu nhưng trung bình là 3 tuổi.Ở độ tuổi này cái cần của chúng ta là dạy cho
con có ý chí theo đuổi cái tốt và tránh xa cái xấu của riêng nó chứ không phải
nó làm vì bố mẹ.Do đó, trước 3 tuổi đừng cố gắng dạy dỗ, lúc đó mục đích là
giúp cho bé phát triển hết khả năng, phát triển hết tiềm năng học hỏi của nó.
Có một bạn đã hỏi câu hỏi sau:
Chị A: Em nghĩ trẻ dưới 3 tuổi là nó hiểu được lí lẽ và biết sợ
khi em phạt nó.Ở nhà, em cấm bé không sờ tay vào ổ điện, cấm nhiều lần nhưng nó
vẫn sờ vào và em phạt nó. Lần sau nó sờ vào ổ điện thì nó nhìn em, thấy thái độ
của em là nó không sờ nữa.
Chị Liên: À, thế là bé nhà chị nó đâu có sợ điện mà là sợ chị.Và
cái chị dạy cho nó là “sợ chị”
Dưới 3 tuổi mục đích của bé là khám phá, tìm hiểu, học hỏi theo
cách riêng của nó. Khi nó chống đối cha mẹ thì đó là đang tìm hiểu khả năng ảnh
hưởng của nó tới môi trường như thế nào, và môi trường trong đó có cha
mẹ. Do đó thay vì phạt con vì con sờ vào ổ điện thì ở Mỹ người ta che hoặc
bịt lại hết ổ điện. Người ta bọc những nơi nguy hiểm đẻ trẻ em tự do tìm hiểu
môi trường xung quanh nó chứ không tạo ra biên giới vô hình xung quanh đứa trẻ,
nó sẽ làm cho đứa trẻ lớn lên trở thành người hay sợ hãi, không tự tin, không
dám vượt qua khả năng để làm những việc khó khăn. Hãy tạo ra môi trường an toàn để
cho con mình thỏa sức khám phá môi trường xung quanh nó.
Chúng ta ở nhà thường hay cấm bé cắn đồ, mút tay nhưng chúng ta
đã quên rằng cách tốt nhất để nó tìm hiểu môi trường, đó là Cắn. Chúng ta phải
hiểu được nhu cầu chính đáng của đứa trẻ để làm sao cho con chúng ta phát triển
được hết tiềm năng.
.....................................................................................................................................................
Trước khi đi vào phần cách phạt con thì chúng ta cùng nói khái
niệm về qui tắc thưởng phạt sau đây. Đó là chỉ thưởng phạt trên cái muốn, không
thưởng phạt trên cái cần. Vậy
muốn là gì, cần là gì?
Chúng ta ai cũng có phần con và phần người. Phần con, cần: ăn,
uống, ngủ, thở, vệ sinh, an toàn, hoạt động. Phần người, cần: yêu thương, học
hành, lắng nghe, tôn trọng, phát triển, cảm thong, phát biểu, suy nghĩ. Trên
đây tạm gọi là 1 nhu cầu căn bản của một con người, là nhưng cái gọi là cái cân
Chúng ta có nghĩ rằng chúng ta có đầy đủ những cái quyền trên
này hay không???Từ bé đến giờ chúng ta có bao giờ nghe thấy những câu này
chưa?“con nít biết gì im đi”“
A: thầy ơi cho em hỏi
Thầy: Tôi là thầy hay em là thầy?”
“con mà không nghe lời mẹ là mẹ không cho ăn tối”
“Mẹ ơi con muốn học đàn.
Mẹ: không, còn phải học chữ”
Vậy, phạt trên cái muốn là sao:
Ăn: ăn đủ dinh dưỡng, an toàn là đủ rồi -> cái này là cái cần
Không con muốn ăn KFC cơ -> đây là cái muốn
Mặc: mặc đủ ấm, che thân, thoải mái là được rồi -> cái này là
cái cần
Không con muốn ăn mặc thời trang cơ -> cái đó là cái muốn
Trẻ em có quyền học hỏi, thông tin, nên một ngày nó cần 0.5h TV,
internet -> cái đó là cần
Trên thời gian đó là muốn
Do đó, nếu trẻ em nó không nghe lời thì chúng ta sẽ lấy đi cái
nó muốn chứ không được lấy đi cái nó cần.
“Tuần này con sẽ được đi ăn KFC nếu con đi ngủ đúng giờ”
“Tuần này con sẽ được uống pepsi nếu con học bài đúng giờ”
"Tuần này thay vì con được đi ăn KFC thì con sẽ phải ăn tối
ở nhà vì con đánh bạn"
"Tuần này thay vì có một lon Pepsi trong tủ thì không có
lon pepsi nào cả vì con không chịu chào hỏi mọi người"
.....................................................................................................................................................
Quay trở lại, với trẻ dưới 6 tuổi, nếu đứa trẻ không nghe lời
thì chúng ta sẽ cho nó timeout.Chúng ta đặt một cái ghế ở một góc an toàn trong
nhà và cái ghế đó không được rời chỗ khác. Kế bên nghế không để gần bất kỳ cái
gì khác. Và cho nó ngồi vào đó.Có một câu rất nổi tiếng “Đối với trẻ em dưới 6
tuổi thì: mọi lúc đều là giờ chơi, mọi nơi đều là chỗ chơi, mọi việc đều là trò
chơi, mọi thứ đều là đồ chơi và mọi người đều là bạn chơi.”Do đó chúng ta không
để bất kỳ cái gì gần cái ghế đó vì nó sẽ nghịch.
Vậy thời gian timeout là bao lâu? Theo
nghiên cứu của nhi khoa viện hàn lâm Hoa Kỳ thì mỗi 1 tuổi thì thời gian
timeout là 1 phút. Có nghĩa là bé 3 tuổi thì timeout trong 3 phút. Và một ngày
không quá 20 lần timeout.Chi A: Em nghĩ 3 phút là quá ít.Chị Liên: Chúng ta
quen suy nghĩ của xã hội phong kiến trung cổ, trừng phạt có nghĩa là hành hạ,
nhưng thời hiện đại trừng phạt chỉ có nghĩa là nhắc nhở. Cho nên không cần phải
làm cho nó đau khổ.
Vậy khi chúng ta kêu bé ngồi mà bé không ngồi thì mình cần phải
làm gì? Không lẽ mình đè nó xuống, cột nó lại ?Không, như thế
thì còn bạo lực hơn nữa.
Nếu bé không ngồi thì chúng tã sẽ lấy dần đi các cái nó muốn:
không ngồi thì cuối tuần không ăn KFC, không ngồi nữa thì không có pepsi trong
tủ lạnh, không ngồi nữa thì sẽ thay vì 1h xem TV, chỉ còn 0.5h xem TV,.. cứ như
vậy.Nó sẽ học được một bài học là Hậu quả đương nhiên.
Chị A: Nếu nó không muốn gì cả thì sao ạ?
Chị Liên: Trẻ em nó là con người, là động vật nên nó có rất
nhiều ham muốn. Không có một trẻ em nào mà không có một ham muốn nào cả.Cha mẹ
luôn biết con thích cái gì, muốn cái gì, ghét cái gì, sợ cái gì.
Mục đích của Timeout là cho đứa bé nó lắng xuống, cho nó calm
down để nó có khả năng quản lý cảm xúc, tình cảm của nó. Sau này tự nó có thể
điều khiển được cảm xúc của mình.
Có một câu chuyện cũng rất hay sau đây, Liên xin được chia sẻ.
Nếu mày nhìn thấy một đống người rớt xuống sông thì mày sẽ cứu
ai trước.
Ai nghĩ mình sẽ cứu người xa lạ trước, ai nghĩ là mình sẽ cứu
người thân mình trước??
Người Việt chúng ta là “Một trăm cái lý không bằng một tí cái
tình” nên chắc chắn là chúng ta sẽ trả lời “Tôi sẽ cứu người thân mình trước”,
đúng không ạ?
Nhưng người Nhật thì họ sẽ trả lời sao? “Không, tôi sẽ cứu người
không biết bơi trước”
Chính vì thế mà Nhật Bản mới trở thành cường quốc thứ 2 thế giới
từ cái đống tro tàn của Hiroshima và Nagasaki.
Cái mà chúng ta muốn dạy cho con chúng ta là dạy con có khả năng
quản lý cảm xúc chứ không phải là nô lệ của cảm xúc. Nên khi bé ngồi vào cái
nghế này thì chính là lúc bé tìm cách quản lý cảm xúc của mình.Bé trên 6 tuổi
thì khả năng quản lý cảm xúc lớn hơn rồi nên chúng ta không sử dụng phương pháp
timeout nữa mà chúng ta sẽ sử dụng Bảng
điểm.
(Phần 2)
Với bé trên 6 tuổi thì khả năng quản lý cảm xúc cao hơn rồi nên
mình sử dụng Bảng điểm.
Trên bảng điểm ghi rất rõ các việc làm được cộng điểm và các
việc làm bị trừ điểm.
Ăn cơm trong 30 phút, gặp người lớn chào hỏi, học bài đúng
giờ,..
Và chúng ta sẽ tổng kết cuối mỗi tuần. 1 điểm sẽ là phần thường
nhỏ, 2 điểm phần thưởng to hơn,..
Tại sao lại như vậy? Chúng ta không nên áp dụng là 10 điểm thì
được thưởng còn không được 10 điểm thì không được gì, như vậy sẽ dạy cho bé:
hoặc là có tất cả hoặc là không có gì cả. Như vậy lớn lên nó sẽ: nếu con quí vị
thuộc hàng mạnh mẽ nó sẽ lấn át người khác, nếu yếu đuối nó sẽ chấp nhận để
người khác lấn át nó.
Nếu tổng điểm mà âm thì chúng ta sẽ lấy bớt đi những cái muốn
của nó. Xin thưa là nó có hàng triệu cái muốn, đơn giản vì nó là con người.
Bảng điểm này không chỉ dành cho con, mà sẽ dành cho cả gia đình
vì có ai không bao giờ làm sai không, có ai luôn luôn đúng không? Cho nên trong
xã hội hiện đại mọi người đều có quyền bình đẳng như nhau. Nên cái bảng điểm
này sẽ có cho bố, mẹ mỗi người một cột nữa.
Có rất nhiều bố mẹ đã thực hành bảng điểm thì mọi người đều phản
ánh là rất vui, con cái rất là hứng thú và hợp tác.
Theo tư tưởng của hệ phong kiến thì cha mẹ muốn con Nghe Lời,
còn hệ tư tưởng của hệ dân chủ là cha mẹ muốn con Hợp Tác.
Do đó cha mẹ muốn con hợp tác thì cần thương lượng với con, thỏa
thuân với con. Cha mẹ không muốn con đánh bạn thì cha mẹ không được đánh con.
ĐÁNH là xấu thì cha mẹ ĐÁNH cũng xấu, con ĐÁNH cũng xấu, ông trời ĐÁNH cũng
xấu.
Có một phụ huynh tham gia đã kể câu chuyện sau về bảng
điểm:
"Em thì không phản đối việc sử dụng bảng điểm thế nhưng mà
có câu chuyện là ở nhà em cũng có một cái bảng điểm.
Nếu con làm được việc tốt thì sẽ cho 1 sao, mỗi một sao thì được
20 nghìn. Nếu con được điểm 10 thì sẽ được 1 sao.
Con lúc nào đi học cũng cố gắng được điểm 10, nhưng cô giáo gọi
điện lại và báo với bố mẹ mà dạo này con rất nhút nhát, sợ bị sai, sợ bị điểm
không phải 10.
Lúc đó vợ chồng em rất lo lắng, có lẽ tại cái bảng điểm mà con
mình đã trở nên nhút nhát như vậy."
Chị Liên
"À, cái đó là tại vì sao? Đó là tại vì chị đo đạc trên kết
quả chứ không đo đạc trên sự cố gắng. Không thể nào mà tất cả mọi người đều 10
điểm, không thể nào mà tất cả mọi người đều hạng nhất, không thể nào mà
tất cả mọi người đều học đại học, ai quét rác, ai bán vé số?
Chúng ta vẫn ở trong xã hội phong kiến cho nên vẫn còn Cao thì
hay mà Thấp thì dở.
Còn trong xã hội văn minh thì tất cả mọi người chỉ có vai trò
khác nhau, còn tất cả các vai trò đó đều quan trọng như nhau.
Vì một cái đinh thiếu cũng có thể làm đổ nguyên 1 cái nhà.
Do đó, thay vì chị cho con chị 1 sao nếu con được điểm 10 thì
chị cho con 1 sao nếu con học bài đúng giờ. Như thế thì con chị không bị sao
cả."
Người Việt mình có 1 câu rất hay: tận nhân lực chi thiên mệnh.
Có nghĩa là chúng ta cố gắng hết sức thôi, còn kết quả ra sao thì còn phụ thuộc
vào nhiều yếu tố ngoài tầm kiểm soát của mình."
Do đó Liên luôn muốn nói với phụ huynh là gì: đừng đòi hỏi con
mình phải hạng nhất, đừng đỏi hỏi con mình phải 10 điểm, vì sao?
Vì nó không được 10 điểm LÀ do cái người cho nó cái gen không
được 10 điểm
Do đó, hãy
khuyến khích sự cố gắng, đừng khuyến khích kết quả.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cốt lõi của KỶ LUẬT KHÔNG NƯỚC MẮT là ý chí tự mình muốn theo
đuổi cái tốt và tránh xa cái xấu, chứ không vì sợ hãi bạo lực hay thèm thuồng
quyền lợi.
Cổ văn Việt Nam có câu "Người quân tử giữa nơi thanh vắng
vẫn giữ lễ" vì người quân tử biết rằng giữ lễ là tốt chứ không phải vì cần
ai khen hay sợ ai chê.
Nhiều cha mẹ thú nhận từng ít nhiều đánh mắng con bởi họ muốn
dạy con nên người, hoặc bất lực trong dạy con, thiếu nghệ thuật giao tiếp với
con trẻ , giận cá chém thớt , …
Theo Thạc sĩ Trần Thị Ái Liên, người sáng lập và cũng là Giám
đốc điều hành Bạn của bé, trẻ bị cha mẹ đánh mắng thường có tâm lý chống đối,
đặc biệt dễ phát triển lệch lạc và ưa bạo lực khi trưởng thành. Vì vậy, để phạt
con hiệu quả mà không cần đòn roi, cha mẹ cần nhớ nguyên tắc của kỷ luật không
nước mắt :
Không nạt nộ, đánh đập: Bị đánh không
khiến trẻ biết cách cư xử đúng hơn, học làm chủ hành vi tốt hơn mà sẽ ‘dạy’ trẻ
biết cách né tránh, đổ lỗi, biện minh hoặc tìm cách không để bị ‘tóm’ khi mắc
sai lầm. Đặc biệt, trẻ con dường như nhớ sự trừng phạt hơn là lý do mà nó bị
phạt. Nó sẽ cư xử vì sợ hãi thay vì muốn hành động đúng. Phải có quy tắc ứng xử, cha mẹ
phải làm gương và cần nhớ nguyên tắc khen tốt hơn chê. Cùng hành vi đánh em,
nếu cha mẹ nói “Con hư quá!” khiến trẻ nghĩ mình “hư” nên hư luôn, còn nếu nói
“Em lại bị đánh nữa rồi!” thì trẻ thấy trách nhiệm của mình. Vì vậy, theo bà
Liên, cha mẹ chỉ nên chê “hành động” và không nên chê “con người”. Khi hành xử
như thế thì cha mẹ cùng “phe” với con để chống lại hành vi xấu, từ đó mở ra
cách đối xử “chúng ta sẽ không để chị bị đánh nữa nhé!”.
Trong trường hợp, cha mẹ gọi nhưng trẻ không có phản ứng gì.
Không phải là con trẻ muốn lơ bạn đi, không chịu nghe lời mà mỗi trẻ một tính.
Có trẻ nhanh, có trẻ chậm, nghe cha mẹ gọi hay nói gì đó thì mới từ từ có phản
ứng lại, do đó, cha mẹ hãy kiên nhẫn và cho trẻ thêm thời gian để phản ứng. Khi
đặt mình vào vị thế của con trẻ, bạn sẽ hiểu trẻ muốn gì. Một số phụ huynh hay
dùng chiêu thưởng để dụ dỗ, mua chuộc trẻ ngoan hơn. Thưởng cho trẻ không có gì
là xấu, nhưng dùng phần thưởng để ‘hối lộ’ sẽ khiến trẻ sinh hư. Có nhiều tình
huống, cha mẹ có thể đưa ra phần thưởng trước để trẻ có tinh thần cố gắng.
Nhưng phần thưởng không được quá lớn hơn so với thành tích của trẻ. Ví dụ,
trong tuần con có được 3 điểm 10, con sẽ được thưởng một món quà A, 4 điểm 10 con
được thưởng món quà B… Khi thưởng cho trẻ, không nên rập khuôn, cứng nhắc…
Ngoài ra, cần có luật chơi trong gia đình. Thạc sĩ Ái Liên khuyên: “Luật chơi”
trước hết là thời gian biểu, trẻ cứ thế mà làm, không có gì bàn cãi. Chẳng hạn,
mỗi ngày trẻ được chơi game 30 phút thì trẻ không có “quyền” ngồi lì trước màn
hình vi tính mà quên hết các việc khác. Cha mẹ nên cho trẻ tham gia “soạn thảo
luật”, từ đó tự giác thực hiện. Nhưng để “luật” thật sự “đi vào cuộc sống”
trong gia đình, chính cha mẹ phải tuân thủ. “Trẻ làm theo những gì cha mẹ làm
chứ không phải lời cha mẹ nói”.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Không tự nhiên sinh con ra đời là mình thành cha mẹ tốt, cũng
như biết bơi không có nghĩa là biết cứu người chết đuối. Sanh con là bản năng
tự nhiên của con người, nhưng nuôi dạy con trong thời hiện đại này thì phải học
hỏi và rèn luyện.
- Muốn
con ngoan thì phải học cách dạy con, - Muốn con khỏe thì
phải học cách nuôi con, - Muốn
con thành công thì phải học cách hướng dẫn và đồng hành
cùng con, - Muốn
con gần gũi gắn bó với mình, thì phải học cách lắng nghe
và chia sẽ cùng con.
- Đừng
buộc con phải lớn lên như kiểu cây Bonsai - Đừng để con phải
lớn lên như cây dại
Hãy tạo điều kiện cho con lớn lên như cây trong vườn quốc gia.
Tự nhiên phát triển hết tiềm năng của mình, và được che chở để tránh những đe
dọa của môi trường
Cha mẹ chúng ta đã sinh ra và lớn lên trong bạo lực nên họ đã
học cách giải quyết vấn đề bằng bạo lực.
Chúng ta không cần bắt chước họ, lại càng không nên trách họ.
Hãy tha thứ cho hành động bạo lực sai trái của cha mẹ, và thông
cảm vì họ thật sự muốn tốt cho chúng ta nhưng không biết làm sao khác hơn.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khen & Chê là hai cực của vấn đề làm sao để khuyến khích hành vi tích cực
của trẻ.
- Hãy quan sát liên tục và tranh thủ khen con suốt trong ngày và
trong tuần.
- Hãy làm gương cho con bằng cách khuyến khích con khen mình khi
mình làm đúng
Người biết khen là người biết cho một cách hữu hiệu, không tốn
kém và nhận hạnh phúc ngay lập tức
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hãy dạy trẻ . . .
- NHẬN RA CẢM XÚC CỦA MÌNH và cảm xúc không có gì là xấu cả
-Hãy NÓI RA CẢM XÚC CỦA MÌNH để giúp bé hiểu rằng cách tốt nhất
để thể hiện tình cảm là lời nói, để không bị u uất chồng chất,
- KHÔNG DÙNG BẠO LỰC ĐỂ THỂ HIỆN CẢM XÚC để không hại ai, không
phải hối hận, và không đỗ vỡ quan hệ.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(Phần 3)
CHƠI CÙNG CON
Hãy cùng tận hưởng thời gian tuyệt vời khi chơi cùng con nào!
Đối với người lớn, ăn- uống- ngủ- làm việc- nghỉ ngơi là nghiêm
túc thì đối với trẻ em, CHƠI ĐÙA là NGHIÊM TÚC.
Vì vậy, với trẻ em:
- Giờ nào cũng là giờ chơi.
- Chỗ nào cũng là chỗ chơi.
- Cái gì cũng là đồ chơi.
- Ai cũng là bạn chơi.
Mục đích chính của chơi đùa là: VUI, ẩn sau đó mới là
"học".
Vì vậy, khi chơi với con, chúng ta hãy chơi bằng 5 giác quan (âm
thanh như la hét, ố, á, úi, ai dà nóng quá, cha cha lạnh quá...) Khi dạy con,
chúng ta phải dạy đúng, vì vậy, nếu có gì mình chưa chắc chắn có đúng ko thì
đừng dạy vội, hãy nói với con rằng, cái này mẹ/ bố chưa biết rõ, để bố/ mẹ tìm
hiểu rồi sẽ cho con biết sau nhé. Còn khi chơi với con, nếu con có nói gì sai,
bố mẹ đừng chỉnh sửa gì cả, chỉ cười thôi. Tại sao lại thế?
Tại vì: nếu chúng ta chỉnh sửa sai sót của con ngay lập tức, là
chúng ta đặt mục đích học lên trên mục đích chơi vui của con, con sẽ cảm thấy
mấy hứng. Cứ nhiều lần như thế, con trẻ sẽ dần mất đi sự tự tin, tự nhiên, sẽ
băn khoăn ko biết mình chơi thế có đúng ko? mình nói thế có đúng ko?...
Không chỉnh sửa khi con chơi, ko có nghĩa là con sai mình để mặc
con. Mình sẽ ko trực tiếp chỉ cho con chỗ sai mà là gián tiếp giúp con nhận ra
chỗ sai của mình và con sẽ tự sửa. Ví dụ: 1. Có 5 anh em siêu nhân, con đếm 1,
2, 3 ,4, 5 nhưng khi hỏi con có mấy chú siêu nhân, con lại nói là 3 thì hãy
đừng chỉnh con là "có 5 chú chứ". Thay vì nói như vậy, mình có thể
nói với con là: ồ, con chỉ cần 3 chú siêu nhân thôi àh, vậy con lấy 3 chú, còn
bố/ mẹ lấy 2 chú nhé. Rồi đếm lại 1, 2, 3, 4, 5 nè, của con 3 chú nè 1, 2, 3,
còn của bố/ mẹ 2 chú (1, 2). Như vậy, chúng ta ko chỉ ra rằng con đã sai, mà là
mình đang dạy con 3 + 2 = 5. 2.
Khi con đã biết phân biệt màu sắc rồi, nếu con cầm 1 chú siêu
nhân màu xanh mà nói là mầu trắng. Bố/ mẹ cũng ko nên sửa lại là "màu xanh
chứ con" mà chỉ cười thôi, rồi đưa chú siêu nhân màu trắng ra cho con và
hỏi con chú này mầu gì. Lúc đó, con sẽ tự nhận ra chú này màu trắng và chú kia
màu xanh...
3. Khi con có đồ chơi mới, bố mẹ đừng vội hướng dẫn con cách
chơi. Hãy để con tự mình khám phá đồ chơi đó và cho con tự chơi theo trí tưởng
tượng của con. VD: Bộ đồ chơi cá ngựa ko phải chỉ có cách chơi bình thường như
mình vẫn hay chơi. Đối với trẻ con, con có thể tưởng tượng ra nhiều thứ khác và
chơi theo cách của con, hãy để cho trẻ được tự do tưởng tượng và mơ mộng. TƯỞNG
TƯỢNG VÀ MƠ MỘNG là cái NÔI của các phát minh vĩ đại.
Chỉ khi con mầy mò mãi mà chưa biết cách chơi, con cần bố mẹ
giúp, thì bố mẹ chỉ hướng dẫn con thôi, rồi hoặc để con tự chơi hoặc mình chơi
cùng con. Nếu thấy con làm sai thì cũng đừng nhắc nhở gì cả. VD như trò chơi
ghép tranh, mình chỉ hướng dẫn con cách ghép (giúp con nhận biết miếng ghép nào
ở vòng ngoài, ghép từ ngoài vào trong), sau đó cứ nhìn con chơi hoặc bố mẹ làm
việc khác, kệ cho con chơi một mình rồi thỉnh thoảng ngó xem con ghép đc chưa,
nếu ghép đc 1 vài miếng ghép thì lại khích lệ con "ôi, con giỏi thế, con
ghép đc mấy miếng rồi nè, con ghép tiếp đi nhé, khi nào xong thì gọi bố/ mẹ
nhé, Dzê!". Nhiều khi bố mẹ hay sốt ruột, thấy con ghép một miếng ghép vào
sai chỗ là lại bảo con xoay lại đi hoặc con ghép miếng khác đi... như vậy, con
sẽ trở thành con rối trong tay bố mẹ, chơi theo sự chỉ đạo của bố mẹ thì còn
vui được ko?
4. Khi chơi/ đọc truyện cho con, bố mẹ hãy ko ngừng hỏi con các
câu hỏi mở (5W- 1H) What, When, Who, Why, Where & How.
Hãy khuyến khích con hỏi bố mẹ để khám phá thế giới và nhớ rằng:
THERE IS NO STUPID QUESTION (Không có câu hỏi nào là ngớ ngẩn). Nếu câu hỏi của
con là câu hỏi mới, bố mẹ sẽ trả lời thật chi tiết, đầy đủ nhất có thể để giảng
kiến thức cho con, với những câu hỏi mà bố mẹ nghĩ con có thể tự trả lời đc,
thì bố mẹ sẽ hỏi lại con, dẫn dắt con tự đưa ra câu trả lời.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cách đọc truyện/ kể chuyện C-A-R-E:
Combine: tổng hợp (sau khi đọc
xong, bố mẹ hỏi lại con xem trong truyện có bao nhiêu con vật/ người,... (có
thể dùng câu hỏi mớ 5W- 1H).
Act: Diễn đạt (bố mẹ nên đọc/ kể
truyện với giọng đọc thật ly kỳ, cuốn hút và còn có thể diễn đạt bằng hành
động, sử dụng cả ngôn ngữ cơ thể để tăng phần hứng thú, hấp dẫn cho con)
Role play: Đóng vai (bố mẹ nên
hỏi con để con tự phân vai cho con và cho bố mẹ).
Expand: Mở rộng (sau khi đọc xong
truyện, bố mẹ có thể hỏi con rằng mình có thể thay các nhân vật trong truyện
thành các con vật/ ng khác... để giúp con động não và tư duy ra khỏi khuôn khổ
của câu truyện vừa rồi. Cái đó ng ta gọi là "Thinking outside of the
box".
Đừng phủi đi câu hỏi của trẻ con mà thành thật nói là mình không
biết nếu như mình thật sự không biết. THERE IS NO STUPID QUESTION. KHÔNG CÓ CÂU
HỎI NGU NGỐC, chỉ có người ngu ngốc mới dán nhãn ngu ngốc cho câu hỏi mà
thôi
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
MẸ ƠI . . . XIN ĐỪNG
KHÔNG GIẬT đồ chơi hay bất cứ vật gì ra khỏi tay trẻ
--> lấy một thứ an toàn để đổi lấy vật nguy hiểm bé đang cầm
--> Nếu quá gấp giữ tay bé lại, nói chuyện trong khi chờ
người nhà lấy vật an toàn đổi
--> Hoặc chỉ một vật gì đó để bé chú ý và quên vật trên tay
rồi mới lấy KHÔNG ĐỨNG nói chuyện cao hơn tầm của bé
--> Ngồi xuống ngang tầm hoặc thấp hơn, rồi mới nói hay đùa
giỡn KHÔNG NÓI, KHUYÊN BẢO, DẶN DÒ khi bé đang chạy chơi đùa giỡn hoặc xem tivi
--> đề nghị bé đứng lại --> Ngồi xuống ngang tầm cùng bé
--> Đề nghị bé nhìn thẳng vào mắt mình và tập trung
--> Khi bé tập trung rồi mới nói KHÔNG KHUYÊN BẢO khi bé đang
khóc hoặc rất giận dữ và mất bình tĩnh
--> Nói với bé là bạn sẽ chờ khi bé hết khóc rồi sẽ thảo luận
--> chờ bé hết khóc, hỏi bé sẵn sàng chưa
--> Khi bé trả lời sẵn sàng, bạn bắt đầu khuyên bảo KHÔNG SO
SÁNH bé với trẻ hàng xóm, bạn cùng lớp
--> So sánh bé với chính bé ngày hôm qua, tuần trước, tháng
trước, năm ngoái KHÔNG khuyên bảo trong khi Time-out
--> để bé được tĩnh lặng, tinh thần trầm xuống
--> Để bé có cơ hội suy nghĩ và tự tìm ra bài học kinh nghiệm
cho tương lai KHÔNG cố gắng dạy dỗ trước khi bé hiểu được quy luật nhân quả
--> hãy để cho bé được thỏa thích khám phá thế giới của bé
--> Rào chắn những nơi nguy hiểm như phòng bếp, nhà tắm để bé
không vào được
--> Trong khu vực của bé, bọc lại những góc cạnh bén nhọn,
bọc ổ cắm điện, khóa của tủ, để những vật nguy hiểm xa tầm tay bé KHÔNG bế bé
ra chỗ khác mỗi khi bé vừa cố gắng đến một nơi nào đó vì sợ nguy hiểm cho bé
--> hãy để cho bé được thỏa thích khám phá thế giới của bé
--> Rào chắn những nơi nguy hiểm như phòng bếp, nhà tắm để bé
không vào được
--> Trong khu vực của bé, bọc lại những góc cạnh bén nhọn,
bọc ổ cắm điện, khóa của tủ, để những vật nguy hiểm xa tầm tay bé
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
NGHỆ THUẬT KHEN/CHÊ KHEN:
Trung thực, chân thành, & CHI TIẾT
--> có sao nói vậy, và chỉ nói cái chi tiết nhỏ đáng khen,
không cần phải nói đến cái tổng thể không khen được
CHÊ: Làm sao KHÔNG TỔN THƯƠNG mà chỉ để xây dựng.
Vì vậy, - CHỦ NGỮ là hành động, lời nói, hay sự việc, đừng bao
giờ là con người để người bị chê không cảm thấy bị tấn công.
Hơn nữa chỉ có hành động thì có xấu tốt, con người thì trung
tính khi không có hành động
- NÓI TÊN HÀNH ĐỘNG RÕ RÀNG, đừng dùng từ chung chung và mang
tính phán xét như HƯ, LÌ, PHÁ, QUẬY, NGU NGỐC, DỞ HƠI, MÂT DẠY . . .
- GIẢI THÍCH, tại sao hành động này là nên/không nên. Nó có hại
gì cho ai - CHO PHÉP người bị chê được PHÂN BUA, vì biết đâu mình đã hiểu sai
động cơ, hay chi tiết trong việc làm của họ.
Hãy hỏi "TẠI SAO LÀM NHƯ VẬY" và "MỤC ĐÍCH CỦA
HÀNH ĐỘNG/LỜI NÓI NÀY LÀ GÌ?
Bà Nguyễn Thị Hồng Ngát, nhà thơ, biên kịch điện ảnh, từng là
phó cục trưởng cục điện ảnh đã có phát ngôn "Con không chê cha mẹ khó, chó
không chê chủ nghèo" Đây là câu nói của tư duy phong kiến độc tài. Trong
xã hội văn minh, con hay bất ai có toàn quyền chê bai bất cứ ai, trong đó có
cha mẹ, thầy cô giáo . . . và đương nhiên là cả chính quyền.
Chê một cách lễ phép, có căn cứ và với tinh thần xây dựng thì là
quyền được phát biểu của mỗi con người. Và người "được" chê hãy cám
ơn người "chê" vì nhờ họ mà mình biết điểm nào mình cần hoàn thiện và
sửa chữa.
Chê vô lối, quy kết, phán xét, dán nhãn, không căn cứ thì không
có ai có quyền chê như vậy với ai cả, luôn cả trẻ con, thậm chí là với chó. TẠI
SAO, vì đó là bạo lực tinh thần. TRONG XÃ HỘI, VĂN MINH, KHÔNG AI CÓ QUYỀN BẠO
LỰC VỚI AI CẢ
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phần cuối:
Cách bảo vệ con khỏi những kẻ biến thái
Người mắc bệnh “ấu dâm” (có ham muốn tình dục và có hành động
tình dục với trẻ nhỏ) có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi, bất kỳ nước nào, dưới
bất kỳ hình thái xã hội nào và ở bất kỳ địa điểm nào.
Tuy nhiên, những người này có thể che giấu sự bệnh hoạn của mình
bằng nhiều cách, trong đó có không ít kẻ thể hiện bên ngoài là người đàng
hoàng, đáng tin cậy, vui vẻ, yêu thương trẻ nhỏ.
Cẩn thận với những người nào tỏ ra yêu thương thái quá con bạn,
tặng con bạn rất nhiều quà. Chỉ cần người lớn một phút lơ đãng, đứa trẻ có thể
rơi vào vòng nguy hiểm vì những kẻ bệnh hoạn như vậy. Nhưng cũng chỉ cần người lớn
để ý xung quanh một chút thì sẽ nhanh chóng phát hiện ra kẻ bệnh hoạn đó.
Trên trang web chuyên đưa ra những lời khuyên giúp cha mẹ bảo vệ
an toàn cho con cái trước những kẻ ấu dâm (www.child-safety-for-parents.com), các
chuyên gia tâm lý và tội phạm đúc kết một số lời khuyên cho các bậc cha mẹ như
sau:
- Cha mẹ nên nghi ngờ bất kỳ ai thích dành thời gian với con bạn
nhiều hơn với bạn. Kiều người này thường đề nghị được chăm sóc con bạn, hoặc
dành thời gian chơi riêng với con bạn. Hãy cẩn thận với những người nào tỏ ra
yêu thương thái quá con bạn, tặng con bạn rất nhiều quà. Những kẻ biến thái
thường cố tìm cách lấy lòng con trẻ bằng nhiều cách, lắng nghe và chia sẻ để
biết điểm yếu và điểm mạnh của con bạn để dễ bề lợi dụng.
- Cha mẹ hãy thật khó tính khi chọn người nhờ chăm con lúc bận
làm việc khác.
- Cha mẹ hãy để ý xem thái độ của con bạn với người đó thế nào,
có sợ sệt, lo lắng không.
- Cha mẹ hãy chỉ bảo cho con những bộ phận nào trên cơ thể là
tuyệt đối không để người khác sờ vào, ví dụ những phần mà chiếc áo tắm đã che
lại. Nếu có, con cái phải nói ngay với cha mẹ, và cha mẹ hãy tin con mình trong
những trường hợp em báo bị lạm dụng, vì thường trẻ con không biết bịa đặt những
điều như vậy.
- Hãy nói với con rời ngay những địa điểm gây cảm giác sợ hãi
hay lo lắng.
- Cha mẹ hãy giúp con hiểu rằng trong gia đình không có gì gọi
là bí mật giữa bố mẹ và con cái. Những kẻ ấu dâm thường dọa nạt, thuyết phục,
ép con bạn giữ bí mật về những hành vi chúng đã thực hiện.
- Không để cho con đi vào nhà vệ sinh công cộng một mình và luôn
biết con mình đang ở đâu, với ai.
- Nếu con bạn có bất kỳ thái độ khác lạ nào như khó ngủ, gặp ác
mộng, vẽ hình liên quan tới tình dục hay có những hành động tình dục khác với
những đứa trẻ khác, sợ hãi địa điểm hay người mà trước đây em không sợ thì bạn
cần phải nghi ngờ và tìm hiểu.
- Hãy để ý những điểm bất thường trên cơ thể con bạn như đi lại
khó, bị bầm tím ở bộ phận sinh dục…
- Hãy cho con cái ăn mặc kín đáo.
Cách tốt nhất bảo vệ con bạn là khiến con bạn trở thành mục tiêu
khó tiếp cận với những kẻ bệnh hoạn. Các chuyên gia tâm lý cho biết phần lớn
những kẻ biến thái sẽ bỏ cuộc nếu tình hình không thuận lợi. Tuy nhiên, phát
hiện ra kẻ biến thái là một chuyện, nhưng nếu cha mẹ hoặc người lớn xung quanh
không hiểu phải làm gì để ngăn chặn những kẻ đó thì hậu quả vẫn có thể xảy ra.
Điều đáng buồn là những bậc cha mẹ biết con mình đang gặp nguy
hiểm nhưng lại quá nhẹ tay đối với những kẻ đó, như “la mắng và ngăn cấm” như
trong trường hợp của bé N. ở huyện Hóc Môn (Tuổi Trẻ ngày 22-10-2012) để rồi
hối hận cũng đã muộn màng. Những đau đớn thể xác và di chứng đối với tâm lý con
trẻ sẽ còn theo các em rất lâu dài. Trước khi công an có thể giúp, bạn hãy chủ
động tự giúp con mình với việc thu lại bằng chứng.
DẠY CON TÍNH TỰ GIÁC: BƯỚC ĐẦU LÀM CHỦ BẢN THÂN
Có lẽ bất kỳ ai trong chúng ta, đều đã từng vài lần chìm đắm
trong cái đám đông hỗn độn vì kẹt xe ngoài đường phố. Ngoài những lý do khách
quan mà ai cũng biết, thì một yếu tố cũng không kém phần quan trọng góp phần
làm cho tình trạng này trở nên rối rắm hơn, đó là khi người tham gia giao thông
không có ý thức tự giác chấp hành chuyện nối đuôi nhau và không vượt qua bên
trái đường.
Đây chỉ là một trong rất nhiều tình trạng chưa tốt trong xã hội
chúng ta, do việc mỗi người chưa có được ý thức về việc phải gìn giữ môi trường
một cách tự giác, mà chỉ chấp hành đôi khi rất miễn cưỡng, nếu có sự giám sát
của giới hữu trách. Điều đó cho thấy, ý thức tự giác không thể tự nhiên hình
thành mà phải trải qua một quá trình giáo dục lâu dài.
“Gieo hành động, gặt thói quen – Gieo thói quen, gặt tính cách –
Gieo một tính cách, gặt số phận”
Đây là điều mà hầu như ai cũng biết. Nhưng trong việc giáo dục
con, đôi khi chúng ta không gieo mà chỉ thích gặt, hay có khi lại muốn nhờ
người khác gieo hộ cho mình hoặc chỉ biết há miệng chờ sung! Trong khi đó sự
phát triển nhận thức để hình thành nhân cách của trẻ thì lại không biết chờ, mà
lại còn sẵn sàng tiếp nhận những mầm mống không tốt đầy rẫy xung quanh trẻ để
gieo vào tâm hồn trẻ những thói quen xấu!
Vì thế việc tập cho trẻ có những hành động tự giác ngay từ nhỏ,
bắt đầu từ những việc đơn giản nhất, chính là biện pháp tốt nhất để gieo vào
tâm hồn các em ý thức tự chủ trong mọi hành vi ứng xử sau này.
KHI NÀO THÌ CÓ THỂ DẠY TRẺ Ý THỨC TỰ GIÁC?
Chúng ta đã biết là ý thức về bản thân được hình thành từ khi
trẻ đi những bước chập chững để từng bước khám phá thế giới chung quanh lúc
trên 1 tuổi. Nhưng sự nhận thức về cái Tôi – phân biệt được bản thân, biết rõ
về sơ đồ cơ thể thì chỉ khi đến 3 tuổi, trẻ mới có được sự nhận biết rõ rệt
nhất – Trẻ mới biết nói không, thậm chí còn hơi bị…nhiều khi cái gì cũng…không,
dù sau đó nếu mẹ cất đi không cho thì lại…khóc!
Vì vậy, để có sự tiếp nhận tốt nhất những hướng dẫn nhằm giúp
trẻ hành động và ý thức về tính tự giác, thì các bậc cha mẹ nên bắt đầu trong
giai đoạn xung quanh 3 tuổi. Trong giai đoạn này, trẻ đã bớt dần tính ái kỷ, là
tính chỉ biết có mình và suy nghĩ “cái gì trong tay ta là của ta.” Trẻ bắt đầu
mở rộng mối quan hệ với những trẻ khác, biết quan tâm đến những người và sự
kiện xung quanh mình, biết chơi chung với bạn bè. Vì vậy việc cho trẻ đi học là
cần thiết. Đây cũng là thời điểm thích hợp để giúp trẻ có được những ý thức về
tự giác và bắt đầu có sự phát triển về trí tuệ cảm xúc (EQ) cũng như về tư duy
logic.
DẠY TRẺ SỰ TỰ GIÁC BẰNG CÁCH NÀO?
Khi đứng trước một trang giấy trắng, ai cũng có cái cảm giác là
muốn viết hay muốn vẽ một cái gì lên đó. Đứa trẻ tương tự như một tờ giấy
trắng, chúng ta cũng rất thích tác động lên đó. Chúng ta có thể vẽ lên đó những
hình ảnh đẹp, và cũng có thể bôi bẩn nó bằng những nét nguyệch ngoạc vô ý thức.
Vì vậy, khi muốn dạy cho trẻ ý thức tự giác, chúng ta phải biết dùng cách nào,
công cụ nào để vẽ lên tờ giấy đó những hình ảnh hữu ích, nếu không thì chính chúng
ta đang bôi bẩn tâm hồn đứa trẻ!
Để dạy trẻ thì phải chăng là chúng ta sẽ đối diện, và nói với bé
là con phải ngoan, con phải biết tự đi đánh răng mỗi buổi sáng, tự lấy quần áo
ra mặc, buổi tối phải tự biết lấy vở ra chép bài không thì mẹ sẽ phạt 3 roi?
Điều đó đúng, nhưng chỉ đúng với chúng ta, đúng với cái suy nghĩ
logic của người lớn chứ không phải với sự nhận thức và tư duy của một trẻ lên
3! Trẻ cũng có thể làm nhưng thường chỉ làm được khi chúng ta phải
nhắc nhở nhiều lần hay dưới sự giám sát của người lớn hoặc sau rất nhiều cái …3
roi! Nói cách khác, yêu cầu thì hoàn tất nhưng ý thức tự giác vẫn là con số 0,
thậm chí còn hình thành tính chống đối, không bắt buộc thì sẽ không làm!
Thế thì phải dạy bằng cách nào? Chúng
ta hãy biến những hoạt động mang tính bổn phận thành những trò chơi – mà đối
với trẻ em, thì trò chơi chính là các hoạt động rất nghiêm túc! Vì thế khi
chúng ta chơi trò “mèo con rửa mặt” hay “thỏ mặc quần áo nhanh” hoặc “xem ai
nhanh hơn” .v.v. là chúng ta đang “làm việc” với trẻ hay đang “dạy” trẻ một
cách nghiêm túc đấy!
DẠY TRẺ NHƯ THẾ NÀO?
Không phải chỉ biến việc dạy trẻ thành trò chơi là đã xong, để
rồi trẻ muốn chơi sao thì chơi. Mà việc giúp trẻ hình thành ý thức tự giác vẫn
đòi hỏi một số những nguyên tắc. Trước hết, đó là chúng ta để cho trẻ quyền
chọn lựa, không
phải là chọn lựa giữa cái không và cái có mà là chọn lựa giữa việc thực hiện
như thế này, hay thực hiện như thế kia. Sau đó trong giai đoạn
đầu, chúng ta cũng cần biết cách “tập huấn” cho trẻ theo từng bước, hướng dẫn
cho trẻ làm những động tác cơ bản nhất.
Khi trẻ đã làm được thì có hai điều mà phụ huynh cần lưu ý: Hãy để cho trẻ tự làm, thậm
chí có thể có những sai sót vì có như thế, trẻ mới biết rút kinh nghiệm và cho
dù thời gian có dài gấp đôi nhưng chúng ta cũng nhất quyết là không nên can
thiệp vào. Đây chính là nguyên nhân khiến cho việc dạy trẻ thất bại, vì cha mẹ
thường không chịu nổi sự chậm chạp và vụng về của trẻ, để rồi “ra tay” hoàn tất
công việc trong tích tắc, thay vì phải chứng kiến sự rề rà của trẻ.
Một yếu tố cần thiết nữa, đó là tính nhất quán – Trẻ không
thể hình thành sự tự giác, nếu các hoạt động thường xuyên thay đổi về thời gian
và cách thức. Vì vậy, hãy có thời khóa biểu sinh hoạt trong ngày cho trẻ, và cả
nhà phải tôn trọng và tuân thủ thời khóa biểu này cùng với trẻ.
Một trong những biện pháp nâng cao “kỹ năng” là cho trẻ từng
bước tham gia vào các hoạt động trong gia đình, như trong việc dọn dẹp, làm
bếp, lau nhà, giặt quần áo..v.v. Chúng ta có thể nhờ bé làm một số việc lặt vặt,
vừa làm vừa hướng dẫn thêm cho bé. Dĩ nhiên điều đó sẽ làm cho chúng ta mất thì
giờ hơn, mệt hơn… Nhưng
có hoạt động huấn luyện nào mà không mất thì giờ và công sức không?
DẠY TRẺ TRONG BAO LÂU?
Chắc hẳn là chúng ta sẽ tự nhủ, chuyện dạy trẻ những việc như
đánh răng, rửa mặt, xếp quần áo, giữ bàn học gọn gàng ..v.v. là những chuyện
nhỏ, dạy qua vài lượt là trẻ phải nhớ chứ. Điều này đúng, nhưng chưa đủ vì
trước hết, có những bé nhạy bén, tiếp thu nhanh “ Thông minh vốn sẵn tính trời”
nhưng cũng có những bé chậm chạp, rề rà hay vô tư, dạy trước quên sau. Vì thế,
việc tập cho trẻ cũng phải tùy theo khả năng của từng em mà nhanh chóng hay
phải kéo dài. Nhưng
dù sao thì việc dạy trẻ cũng phải mang tính thường xuyên, từng bước một và luôn
luôn cần được động viên, nhắc nhở.
Một điều quan trọng là trẻ rất thích được khen, mà thực ra thì
ai chả thế? Vì thế, trong quá trình thực hiện, chúng ta nên có những lời nói
có cánh, nhưng cũng phải hợp lý và chừng mực chứ không phải “gì cũng khen”! Còn
nếu như trẻ làm sai, làm hỏng thì chúng ta lại không nên chê bai mà thay vào đó
là những sự khuyến khích: “Mẹ biết là con có thể làm tốt hơn! Con làm như thế
là không được, nhưng mẹ tin là con sẽ làm được mà!”
Như thế, để hình thành một tính cách, chắc chắn không thể là
những tác động kiểu “mì ăn liền” mà là một quá trình giáo dục tiệm tiến, đi từ
những chuyện nhỏ, kéo dài từ năm này qua năm khác. Nói như thế không có nghĩa
là chúng ta cứ phải kè kè theo trẻ, hướng dẫn cho trẻ hết chuyện này sang
chuyện khác, mà trong các năm tháng tiếp theo chỉ là sự quan tâm mang tính giám
sát, hỗ trợ và đồng hành cùng trẻ.
Sẽ đến một thời điểm mà trong một số hoạt động, chúng ta nên để
cho trẻ tự xoay sở, tự làm và tự chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm. Việc
cho trẻ tham gia các đội nhóm hoạt động theo sở thích hay theo các kỹ năng cũng
là một cách giúp trẻ tự giáo dục mình thông qua các trẻ khác. Điều quan trọng
là khi trẻ đã có được những khả năng cơ bản, những kiến thức và kinh nghiệm tối
thiểu, thì chúng ta phải biết tin vào trẻ. Chính sự tin tưởng vào khả năng của
trẻ sẽ là một động cơ tích cực giúp trẻ phát huy được ý thức tự giác một cách
rất …tự giác!
TÍNH TỰ GIÁC CẦN THIẾT CHO TRẺ NHƯ THẾ NÀO?
Có lẽ ai trong chúng ta đều nhận thấy rằng, một số không nhỏ các
trẻ em, thậm chí là thiếu niên, thanh niên và cả người lớn, đã không có khả
năng tự chủ trong cuộc sống, thường chỉ có thể làm tốt nếu được “cầm tay chỉ
việc” thậm chí là chỉ rồi mà vẫn làm sai vì không có sự tự tin – và phải có sự
kiểm soát liên tục mới có thể hoàn thành công việc của mình. Điều này thường do
thiếu một chữ “ Tự” trong quá trình thành nhân.
Ngay từ bé, nếu các em không được tập cho tính tự giác, thì
thiếu khả năng tự giác sẽ đưa đến sự thiếu tự tin, khi đã không tin vào
mình thì không thể có Khả năng tự
chủ trong công việc, từ chuyện học cho đến chuyện làm. Và
khi đã không có sự tự chủ thì chắc khó mà có thể có Tinh thần tự lập cho
cuộc đời của mình!
Trong cuộc đời con người, có ba điều quan trọng là Lập ngôn, lập
chí và lập nghiệp – mà muốn có được các điều này thì không thể chỉ biết dựa vào
sự chăm sóc hỗ trợ của cha mẹ, và của những người xung quanh mà phải bằng sự Tự
lập. Chính vì thế, ý thức tự giác mà chúng ta giúp cho con hình thành trong mùa
xuân của cuộc đời, chính là bước đầu cho quá trình thành người. Một con người
có thể bước đi trong cuộc đời bằng bàn chân và khối óc của mình cũng như tự tin
vào chính mình. Điều
đó, chúng ta gọi là Hạnh Phúc!
Nguồn: Internet