Thứ Hai, 19 tháng 1, 2015

Viết cho ngày cũ

Bờ đê ấy, dòng sông ấy, đàn vịt và đàn trâu...
Lần cuối mình ra bờ đê ấy cũng đã hơn 10 năm rồi.
Cái lần cuối cùng ấy là chiều 30 Tết. Mình vẫn nhớ như in cái cảm giác lạnh đến héo hắt, và mình cũng héo hắt không thể nào héo hơn.
Và mình cũng có thoáng chút nghĩ tới chuyện nhảy xuống nước. Nhưng rồi rùng mình vì sợ lạnh.
Suốt dọc đường về mình cứ nghĩ tới những bài hát vẫn cùng nghe, từng nghe khi yêu. Khóc như con điên suốt chặng đường về.
* * * *
Nhiều năm lắm rồi đã rất ít khi nghe những bài hát cũ. Không phải vì không thích mà vì ngại chạm vào mình của ngày hôm qua.
Vầy mà cái bờ đê ấy, dòng sông ấy, những bài hát cũ,... Cả những con vịt, con trâu, con bò... vẫn nhắc mình nhớ ngày cũ.
Đã cũ lắm rồi mà. Xa lắm rồi mà. Quên đi thì hay hơn, Mít à. Nhớ điều đã qua, lại là điều buồn phiền được xếp vào "suy nghĩ tiêu cực". Mình biết.
Mà chẳng thể làm sao buông.