Không hiểu sao tôi vẫn nhớ tới sắc màu của buổi
chợ Tết nào đó đã trôi qua từ rất lâu. Xa xăm trong vùng kí ức ấu thơ…
Đó là sắc màu đôi quang gánh bà ngoại sắp từng
mớ rau cải thẫm xanh, vài bông sớm lên ngồng lấm tấm nở điểm vàng quang gánh.
Đó là những mớ lá trầu có mùi thơm ngai ngái hai bà cháu vừa hái vội sau nhà.
Là những trái cà chua chín đỏ trong vườn, căng múp mẩy tươi vui. Là mấy quả cà
tròn lẳn, dài như bắp tay em bé. Thêm chục bánh nếp mặc áo màu mật mía ngọt
ngào đặt trong tấm lá cuối xanh nõn nà, chỉ nhìn thôi là nuốt nước miếng nơi cuống
họng ừng ực… Đôi quang gánh cũ kĩ của bà dường như tươi hơn mỗi lần theo chân
bà bước vội ra chợ Tết.
Tôi thường được bà cho theo ra chợ tết, giúp bà
bày hàng ra bán, phụ bà lấy hàng cho khách. Bà dạy tôi từng tiếng cảm ơn, từng
nụ cười giao lưu với khách hàng và những người bán buôn xung quanh. Xung quanh
đôi quang gánh của bà, những đôi gánh khác cũng sắc màu tươi mới. Này là gánh
lá dong xếp ngay ngắn chờ người mua về gói bánh chưng, này là hoa cúc vàng chúm
chím nụ đón năm mới, xa xa hơn là những cành đào phai sắc hồng dịu dàng như má
hồng con gái bên hàng tranh, câu đối rực rỡ có ông đồ già ngồi cong lưng viết
bên đứa cháu mau mồm mau miệng chào mời khách hàng… Đôi khi, tôi mải mê nhìn
theo những cô bé điệu đà áo mới, đặc biệt là những tà áo dài bé xinh và mơ màng
nghĩ tới bộ đồ tết chắc sẽ rất đẹp bà mua cho sau phiên chợ. Bà không bao giờ
bán hết bánh nếp mật mà luôn trừ ra một cái để “thưởng” tôi đã rất rất ngoan
khi phụ bà bán buôn ngày tết. Những cái bánh nhỏ bé bằng lòng bàn tay con nít
mà đậm ngọt suốt mùa xuân tuổi thơ.
Màu Tết là màu hoa giấy bác dâu tôi làm những
đêm thâu để kịp đem ra chợ bán. Những ngày Tết, toàn bộ nhân lực trong ngoài
nhà được huy động tối đa. Tôi bé xíu ngồi lọt giữa những bó hoa Tết đủ màu sắc
rực rỡ. được phụ giúp những việc đơn giản như… cắt một cái lá, bó lại bó hoa
sau khi bác và các chị đã làm.
Bác dâu là một cựu thanh niên xung phong, trở về
sau chiến tranh cùng với vết sẹo dài ở bụng do đạn lạc. Công việc của bác tôi hầu
như ngồi một chỗ. Từ may gia công, làm hoa giấy… Ai đó có thể thấy công việc ấy
chán ngắt và tẻ nhạt, chẳng thu nhập nhiều. Nhưng trong mắt một đứa nhỏ như tôi
bác dâu quả là tài tình và thú vị. Bác vừa nghêu ngao đọc truyện thơ Lục Vân
Tiên, vừa thoăn thắt vân vê những tấm giấy màu. Chẳng mấy chốc này bông, này nụ
hiện ra tươi mới và sinh động trong tay bác. Có lần bác nói: “Con biết không,
làm phận hoa giấy thương lắm. Không hương, không nhựa. Chút sắc màu là vay mượn
màu của giấy, vậy mà khi ra chợ thì lại bày bên những đóa hoa thắm tươi. Do đó,
người thợ phải cố đặt hết cái tâm của mình vào thì đóa hoa mới đẹp, mới không tủi
phận”. Trong cách nói của bác, tôi tin hoa giấy cũng có tâm hồn. Lớn hơn, tôi vẫn
thường nhớ lời bác: “Người thợ phải cố đặt hết cái tâm của mình vào thì đóa hoa
mới đẹp”…
Màu Tết là màu mâm ngũ quả sập tối ba mươi hai
mẹ con vội vàng đi chợ Vinh sắm sửa tết. Lúc này cổng chợ đã đóng, người bán
tràn ra phía trước gắng họp chợ thêm chút xíu có thêm tiền về ăn Tết. Đó là thời điểm “vàng” để những gia đình nghèo
khó sắm Tết vì những người buôn bán thường sẽ bán vội, bán giá rẻ để kịp quay về
quê ăn Tết. Tôi thường yêu cảnh chợ hanh hao ấy khi chỉ còn lại mươi người, họ
buôn bán thật thà thấy thương, và người mua cũng không nỡ lòng mà trả giá. Mâm
ngũ quả mẹ chỉ mua ba loại thông thường. Hai loại không thể thiếu là cam và chuối,
vì mẹ quan niệm sẽ đưa lại một năm ngọt ngào. Ngoài ra sẽ thêm một thứ quả quen
thuộc nào đó. Hai loại quả còn thiếu thường được mẹ thêm vào cho đủ mâm ngũ quả
là… ớt và cà chua vì sẵn có trong nhà mà không tốn kém. Màu đỏ thắm, rực rỡ của
ớt và cà chua khiến mâm ngũ quả lung linh, tươi tắn hẳn. Mẹ bày mâm ngũ quả rất
đẹp chỉ với dăm loại quả ấy. Ban đầu thấy cũng thật kì kì, con thắc mắc vì nhà
người khác không ai chưng ớt và cà chua. Mẹ chỉ nói bâng quơ, năm sau có tiền
hơn, mâm ngũ quả nhà mình sẽ khác. Đôi lúc nghĩ lại mâm ngũ quả ngày thơ bé thấy
thương thật thương, ngọt thật ngọt mà cay thật cay. Vị cay không phải đến từ quả
ớt.
Màu của Tết…
Tôi vẫn thấy mình lạc giữa Sài Gòn bao nhiêu
năm khi đi tìm màu của Tết. Bao nhiêu năm ra phố ông đồ nhộn nhịp vẫn không thể
tìm được những sắc màu thật đẹp, thật thơ như thơ Vũ Đình Liên: “Ông đồ vẫn ngồi
đó/ Bên đường không ai hay/ Lá vàng rơi trên giấy/ Ngoài đường mưa bụi bay”.
Tôi vẫn muốn đi chợ Tết vào cuối ngày ba mươi
như muốn tìm cảm giác vội vội, hanh hao xen lẫn ấm áp khi đi bên mẹ, dù những
thứ sắm Tết đã đầy đủ hết rồi. Cái vội của buổi chợ cuối cùng vẫn còn, người
bán thật thà thấy thương hết mức, người mua sẻ chia thấy thương hết mức. Mẹ
không còn và không khí buổi chợ cũng chỉ là dư âm.
Tết này, lại có người nhớ màu của Tết, màu của
yêu thương…
Khôi Nguyên Thảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét