Tôi vẫn nhớ như in những chiều cuối năm phương Bắc. Thông
thường, mấy mẹ con đã lau chùi, dọn dẹp nhà cửa láng bóng để đón xuân thì mới
ra chợ hoa, chọn lấy những bó hoa còn tươi nguyên của dăm ba người bán muộn về
chưng tết. Lúc này trời đã xâm xẩm tối, chỉ vài tiếng nữa là giao thừa, mua hoa
vừa rẻ, vừa không phải chen lấn, trả giá…
Nhà tôi nằm trên
con đường họp chợ hoa ở Vinh. Những ngày mới hăm hai, hăm ba, ông Táo về trời,
chợ đã họp. Này thì hoa đào, hoa mận từ miền núi xuống, từ Lào qua, hoa mai từ
miền Nam ra, mỗi cành một vẻ một sắc làm nên sắc màu tươi tắn gọi tết về. Trong cái se se lạnh mùa xuân
phương Bắc, những hương hoa len nhẹ giữa phố sá, dịu thật dịu nhưng vẫn sâu
thăm thẳm trong nỗi nhớ không nguôi của người con xa quê.
Nhà không dư giả
gì, nếu không muốn nói là mẹ luôn phải so đo tính toán từng chút để đủ tiền ăn
tiền học cho con nên mua sắm gì ngày tết cũng phải chờ vào lúc chợ tàn vãn chiều
cuối năm. Lúc ấy người đi bán bán rẻ như cho, để còn kịp về sửa sang đón giao
thừa. Từng đôi dép, bộ áo quần, và nhất là thức ăn, hoa tươi… những thứ càng
đòi hỏi độ tươi càng phải bán tống bán tháo cho nhanh vì không thể đợi tới
phiên chợ năm mới.
Luôn ham rẻ
nhưng mẹ lại luôn chờ cô bé bán quất từ miền ngược xuống dọn hàng để mỗi khi cô
nhỏ về đón giao thừa, mẹ lại giúi vào tay em ấy vài chục ngàn đồng tiền xe cộ. Mua
quất của cô bé, mẹ chẳng trả giá bao giờ, thậm chí còn cho thêm. Những ngày
giáp tết, nhà ai cũng bận bịu, nhưng cô nhỏ luôn được mẹ giúp đỡ bằng cách cho
mượn hẳn khoảng thềm trước nhà để nhờ hàng chục cây quất, cây đào. Dù nếu không
cho cô bé mượn, để những người bán hoa tết khác thuê mướn, mẹ con cũng có thêm
đồng vào đón tết.
Cô bé là một người
bán hàng đặc biệt. Mấy mẹ con gặp cô nhỏ trong một chiều sương lạnh cuối năm
cách đây vài năm, môi tím tái bên cành
hoa đào hồng tươi khoe sắc. Em ấy chỉ có dăm chiếc áo dài tay mặc chồng
vào nhau cho đỡ lạnh, không có áo khoác. Nhưng làm sao đỡ nổi những cơn gió chiều chuyển về tối những ngày cuối năm. Mẹ liền cho cô bé mượn áo
khoác tôi mặc tạm. Thật tình, sợ có thể cô không trả, mẹ chỉ đưa một áo khoác
hơi cũ. Nhưng đúng chiều 30, cô nhóc vào
tận nhà với vẻ mặt tươi rói: “Cháu tìm mãi mới ra nhà cô để trả áo và tặng cô
cành quất cắm tết”.
Hỏi han mới biết,
cô bé ở với bà ngoại. Không bố, mẹ bỏ đi biệt xứ. Bà già yếu, trồng quất trồng
đào cho cháu bán kiếm vài đồng ăn tết. Nhưng bà già yếu, cháu nhỏ dại nên dường
như có sự liên quan ít nhiều những cành
quất, đào chèo queo lép nhan sắc hẳn giữa chợ hoa kia… Mẹ bảo, nhìn đủ biết cô nhỏ đã khó khăn như thế
nào để biết có thể bán hết chừng đó đào quất, sao nỡ trả giá chi một hai đồng.
* * * * *
Tôi vẫn ấn tượng
không nguôi những phiên chợ hoa ngày tết. Những bông những cành xôn xao cả một
vùng kỷ niệm. Gần 5 năm không về tết quê, đôi khi mỗi độ xuân về, tôi vẫn gặp lại
giấc mơ một mình bé nhỏ lạc thắc thỏm giữa chợ hoa xuân ấy. Chen giữa những
đào, mận, mai cúc… phải vịn nhẹ len khẽ giữa những cành hoa để về đến nhà. Cái
mùi hương rất nhẹ kia bám cả trong giấc mơ.
Chẳng biết có
duyên nợ gì với những chợ hoa không, nhà tôi ở Sài Gòn cũng nằm trên con đường
họp chợ hoa xuân. Chợ hoa xuân đường Trần Xuân Soạn, bên dòng kênh Tẻ là một
trong hai chợ hoa còn giữ cảnh trên bến dưới thuyền như từ Sài Gòn xưa. Trên bến,
ngoài sắc màu trăm hoa đua nở còn sắc xanh thẫm của dưa hấu, vàng của đu đủ, bưởi,
màu cam của quýt của cam… Tất thảy sản vật tươi roi rói vừa được chở lên từ các
nhà vườn miền Tây. Ở chợ hoa xuân miền Nam, màu vàng hoa cúc hoa mai đóng
vai trò chủ đạo.
Có điều khá thú
vị ở chợ hoa xuân này người bán người mua rất thoải mái. Lựa chọn kỹ càng, hỏi
giá trả tiền. Không ít người đi mua chẳng cần trả giá vì trong lòng cứ suýt
soa; Chao ôi, rẻ thế! Rẻ là bởi hầu hết những người bán kia đều mua tận vườn hoặc
của nhà trồng được, dong thuyền chạy ghe lên tận phố thị để buôn bán. Buổi đêm
họ ngủ ngay trên võng, buổi trưa ăn tạm
mấy đòn bánh tét mang theo hoặc ổ bánh mì mua vội… Bán buôn, với ai đó trong
đám họ có khi chỉ cho vui (vui người lẫn vui mình) chứ chẳng phải để làm giàu.
Ai mà nỡ trả giá
khi nhìn những người bán thật như đếm, mặt luôn cười tươi dù mồ hôi nhễ nhại.
Ai nỡ trả giá trước vẻ đẹp chàng trai quê - da đen giòn, cô gái quê má hồng ửng
cười duyên khoe răng trắng bóng dưới cái nắng chói chang của mùa xuân phương Nam. Và đa số,
nếu muốn trả giá như một thói quen khi bước chân ra chợ thì cũng khó có thể trả
vì người bán thường chỉ nói chắc một giá. Bớt một hai ngàn đồng không được
nhưng lạ kì, thi thoảng “anh Tư” “cô Năm” còn vui vẻ tặng thêm chậu hoa cúc cho
người đi mua mai, mua tắc (quất) nếu người ta mê cái chậu bông đó mà ví thì đã
hết tiền. Nếu ai đó muốn biết rằng người phương Nam thật thà hào sảng như thế nào,
hãy cứ đến những nơi dung dị nhất, như chợ hoa trên bến dưới thuyền này.
Bà cụ nhà đầu hẻm
khiến tôi càng nhớ thêm những cái tết xa xưa ngày nào. Bà chỉ ở với cháu, con
trai con dâu đi xuất khẩu lao động. Đứa cháu trai nhỏ chẳng biết chơi hoa, bà cụ
thì đã già ngoại bát tuần. Ngày tết tưởng cũng như ngày thường, thi thoảng chỉ
gặp hai bà cháu ra ngoài mua chút quà
bánh, đi chợ, đi dạo…
Nhưng kì thực,
ngày tết không bao giờ như ngày thường. Cô bé bán hướng dương vẫn
thường để hoa ké trước thềm nhà cụ không năm nào quên lựa lại những cây hướng
dương thật đẹp, cây tắc thật sai trái để biếu cụ đón tết. Thềm nhà cụ quanh năm
buồn, hôm nay bỗng vui lạ khi chứa đầy những mặt trời tí hon. Cụ áy náy đòi gửi
tiền cô nhỏ. Cô nhỏ nói: “Cụ cho nhiêu thì cho”. “Cho nhiêu thì cho” là câu nói
cực quen thuộc của người phương Nam
khi họ không đong đếm việc mình làm. Và bà cụ ngại ngùng dúi tờ 20.000. Cô nhỏ
cười hồn nhiên đón nhận, không quên dúi lì xì thằng cu nhỏ. Khi cô gái đi khuất,
bà cụ lập bập mở bao lì xì, năm nào cũng vậy, nhiều gấp mấy lần số tiền cụ trả
cho cô gái.
Ngày tết, ở miền
nào cũng vậy, khác nhau giọng nói, khác nhau những đoá hoa, trái quả… Khác nhau
cả vẻ mặt nét người vùng miền. Nhưng cùng thật nhiều thương yêu ấm áp khi người
dưng đối đãi nhau bằng những tấm lòng thơm dịu, tươi tắn như những đoá hoa. Mùa
xuân, ai chẳng muốn có hoa?
Võ Thu Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét