1. Chị
hàng xóm mới dọn nhà đến khiến Liên nhớ ngay tới nhân vật nữ trong cuốn tiểu
thuyết trà hoa nữ cô yêu thích. Chị tên Trà My, tên một loại hoa đẹp, buồn,
thơm se sắt lòng. Chị làm ở quán bar Viễn Dương nổi tiếng bên sông Sài Gòn. Cả
ngày ở nhà ngủ nướng, ưỡn ẹo đi shopping hoặc đánh tennis. Chị có hai đứa con
gái, mỗi đứa có hẳn một ông bố khác nhau nhưng chị chẳng có nổi tấm chồng. Giờ
làm việc của chị bắt đầu từ chập choạng tối, lúc ấy chị trang điểm lộng lẫy,
bất ngờ như tia nắng xế chạy xe ra khỏi con hẻm đầy những cánh dơi đen sì bay
lên. Lúc chị về là 2, 3 giờ đêm. Không ai soi mói giờ giấc của người đàn bà ấy
nhưng lũ chó vô duyên lại sủa nhặng xị khiến mọi người cùng tỉnh giấc.
Xuất xứ ấy
khiến chị dường như không được lòng cả con hẻm vốn bình lặng toàn nhà giáo ưu
tú, bộ đội cụ Hồ từ trước tới nay. Chỉ có Liên, làm thợ may trong hẻm, vốn quen
thói đon đả chào mời khách nên với chị, Liên cũng luôn tươi cười. Bất đắc dĩ,
chị hay qua lại niềm nở với Liên, lúc cho cô hộp son, khi hộp phấn. Phần nhiều
Liên phải từ chối vì màu sắc rực rỡ không phù hợp tính giản dị của cô. Có lần,
nể quá Liên đành nhận thỏi son màu hoa đào. Khi chị về, Liên xem kĩ thì phát
hiện thỏi son ấy đã hết hạn sử dụng cách đây 2 năm!
Mẹ chồng
nhắc khéo Liên không nên dính vào loại đàn bà ấy làm gì, kẻo mang vạ vào thân.
Mẹ nhắc Liên cũng có lí do. Hàng xóm trong con hẻm, chưa ai không gặp chuyện
phiền hà với chị Trà. Mới sáng nay, một bà giáo già nhắc chị buổi tối về chịu
khó dắt xe vào hẻm hoặc hạ ga nhỏ thôi. Hẻm nhỏ, tiếng xe to bà không ngủ được.
Chị không trả lời mà lườm nguýt rõ dài. Khi bà giáo hưu trí đã quay đi, Liên
nghe chị nói với hai đứa con gái: “Con già ấy, bây giờ đòi ngủ, hai ba năm nữa
ngủ luôn mới thấy tiếc sao hồi thức được lại không chịu thức”. Mẹ chồng Lliên
lầm rầm chửi vừa đủ nghe: “Cái con mất dạy”. Liên cố vớt vát: “Có khi chị ấy
chỉ ác miệng chứ không ác tâm”. Nói gì thì nói, từ khi có chị con hẻm đã ồn ào
hơn. Đàn ông trong hẻm biết liếc dọc liếc ngang mắt đưa tình hơn còn đàn bà
biết ngấm nguýt, hờn ghen nhiều hơn. Liên thấy nhà mình vẫn bình thường khi
mình không có tính hờn ghen mà chồng thì mặc kệ không quan tâm chuyện nhà khác.
Có khi hỏi hàng xóm tên gì có khi chồng cũng chỉ nhớ ấm ớ.
Chị đẹp.
Vẻ đẹp mặn mà và tràn đầy khiêu khích. Nhìn chị đi với hai đứa con tuổi mười
bốn, mười lăm, người ta dễ hình dung ra nhà có ba chị em hơn là ba mẹ con. Cổ
áo chị luôn rộng gấp 3, gấp 4 lần những người phụ nữ khác trong xóm, để lộ gần
nửa khuôn ngực vun đầy, trắng lốp. Mỗi sáng, thấy chị vươn vai tập thể dục
trước nhà lúc… 9 giờ. Ánh nắng đã lên cao chiếu thẳng vào gương mặt sắc nét của
chị khiến Liên chột dạ nghĩ, mình còn nhìn chị mê mệt thế kia nữa là cánh đàn
ông. Có lúc, nghĩ chị phí hoài nhan sắc khi ngày qua ngày chỉ những buổi tối
sực nức phấn son, buổi ngày ngủ dậy muộn và vào ra uể oải, Liên hỏi chị, sao
không kiếm một chỗ dựa. Chị thủng thẳng nói: “Sướng nhất là dựa chính mình, có
ngã cũng do chính mình, không ai lại tự làm đau mình cả”. Liên cười cười: “Chị
nói như nhà văn”. “Ô hay, trước đây tao từng là học sinh giỏi văn mà lại. Nhưng
giá tao không biết mình đẹp, giá tao không đẹp có khi tao thành nhà văn chứ
không thành con điếm ở quán bar”. Chị cười lớn, những vị chua chát chạy quanh
ánh mắt.
2. Dạo này
chị có chồng. Một anh tây mắt xanh, mũi lõ, đẹp như tài tử xi – nê. Anh chàng
là thủy thủ, những ngày biển lặng xuôi ngược các hải trình từ đất nước này qua
nước nọ. Những ngày biển động neo lại Việt Nam. Anh chàng yêu Sài Gòn chẳng
hiểu vì lí do gì, cho đến khi gặp chị thì chị và anh đều hiểu, vì Sài gòn có
chị - chị tự tin kể. ‘”Dân Ý- ta- li- a đấy. Dân đấy là đẹp trai nổi tiếng thế
giới”, giọng chị không giấu niềm kiêu hãnh. Xong, ngại ngùng như một cô gái mới
lớn, chị bảo giờ chị sẽ tránh xa cái bar ồn ào, phức tạp kia, chị chuyên tâm mở
shop quần áo hoặc kiếm việc làm thêm cho vui. Vì anh muốn thế. Anh nói chị khỏi
đi làm, lương thuỷ thủ của anh dư sức nuôi vài ba gia đình mẹ con như chị.
Liên đoán
anh chàng chắc ngoài ba mươi. Đi với ba mẹ con chị lại giống nhà có bốn chị em.
Thua tuổi chị nhưng anh chàng chiều người tình hết ý. Chị trở nên bé nhỏ, hiền
lành và nũng nịu bên anh chàng cao lớn. Trong khi các bà hàng xóm vất vả đi làm
về phải lau nhà, quét dọn, cơm nước giặt giũ hầu chồng thì chị ngồi sơn móng
tay, chải tóc, anh cung cúc làm tất cả mọi việc. Thi thoảng, chị duỗi chân tay
như một cô mèo lười, nhõng nhẽo gọi: “Honey à, lấy dùm em li nước”. Anh chàng
“Ok, ok cưng!”, rồi ngưng lau nhà bê nước tới tận miệng cho vợ. Không quên để
lại nụ hôn tình tứ trên mái tóc màu hạt dẻ của chị. Mấy bà hàng xóm lại lắm
phen ngứa mắt, phán: “Bọn nó trông phát gớm”. Chị mặc kệ, gặp ai cũng tươi cười
hỏi han như chưa hề có sỉ vả, nhiếc móc nhau khiến ai gặp cũng phải khựng lại
mấy giây nghĩ không biết chị có làm sao không. Liên tự nhủ, không biết thấy gớm
thật hay các bà đang ghen với những cảnh đấy như thiên đường nơi xa lắm. Những
người phụ nữ như Liên chẳng bao giờ thấy được chồng hôn lên tóc, dù chỉ trong
mơ.
Anh Tây về
hôm trước thì ba hôm sau chị đã đưa về nhà ngập tràn hoa lá. Mỗi sáng, anh dậy
từ 6 giờ, tưới tắm hết lũ cây khi chị còn ngủ vùi. Trên bậu cửa sổ nhà chị,
những đoá trà mi trắng có, hồng có, chúm chím ngậm sương. Trước hiên nhà hoa
thuỷ tiên tím biếc, hoa hồng đỏ tươi tắn, lại thêm bụi lài trắng toả hương thơm
ngan ngát. Dãy nhà không ngăn cổng cách rào nên mổi sáng mai Liên vẫn đứng ngắm
những đoá hoa tinh khôi trong nắng sớm. Chỉ hoa trà và hoa lài thường nở về
đêm, lúc Liên bận bịu hàng trăm thứ việc hàng ngày, chỉ nghe thoang thoảng
hương thơm khao khát lạc vào nhà chứ không thể nào nhìn ngắm.
Liên thích
nhất những đoá hoa trà bên bậu cửa sổ nhà chị. Có lần đang đứng ngắm hoa, anh
Tây tình cờ đi ra tưới cây nhìn thấy, bắt chuyện làm quen bằng giọng tiếng việt
lơ lớ: “Hoa này tên Trà My. Cùng tên…”, anh đưa ngón cái trỏ vào phía trong
nhà, chỉ chị đang ngồi ăn sáng. Anh cười toét miệng: “Vì thế tôi thích nhất
trong vườn này”. Khoảnh vườn chỉ rộng chừng 4 mét vuông loi nhoi ra trước con
hẻm và trên những bậu cửa, nhưng nhìn anh Tây, Liên có cảm giác đó là cả một
thế giới sắc màu thân thương. Điều cô
chưa bao giờ nhận thấy ở những người đàn ông trong xóm này, ngay cả với
Phi.
-
Em giống Tony
quá, gã ấy cũng mê hoa như điếu đổ.
-
Vâng, hoa đẹp,
ai không mê
Chị khẽ
nhếch môi. Hình như có phần phản đối câu nhận xét chung chung của Liên.
-
Thế mà từ trước
tới giờ chị không thấy em trồng hoa. Toàn trồng rau mồng tơi, rau muống làm gì
không biết.
-
Cho cả nhà ăn
chị ạ. Bớt mua rau chợ chừng nào, hay chừng nấy. Ăn rau chợ em sợ trúng thuốc.
-
Gớm, khéo lo.
Sống chết có số cả rồi. Có khi ra đường mấy thằng chạy công ten nơ mất dạy lao
sầm sập vô mình thì kiểu gì cũng không tránh khỏi cái chết…
Chị im
lặng khi biết lỡ lời. Liên mỉm cười chữa ngượng, kiểu như muốn nói: ‘không sao,
không sao”. Bà mẹ chồng réo gọi cô vào nhà. Giọng bà hậm hực; “nói chuyện với
cái con đĩ vô duyên ấy mà làm gì”. Liên lặng lẽ thở dài. Cô không có thói quen
cãi mẹ chồng hay bất cứ người nào lớn tuổi hơn mình. Dù trong thâm tâm, cô thấy
mẹ thật vô lí. Chị Trà đã thôi làm vợ chung chồng chạ từ khi có tình yêu mới.
Chị cũng khát khao một mái ấm, một hạnh phúc bên chồng con như bao phụ nữ, cũng
biết mua những giỏ hoa về trồng vì chồng thích thế… Đâu phải vô duyên vô ý tứ
như mẹ luôn mặc định nghĩ.
Tháng ba,
biển lặng. Anh Tây trở lại với những chuyến tàu lênh đênh sóng nước. Buổi sáng
không ai ra tưới hoa. Liên tưới rau nhà mình xong thì tranh thủ tưới qua hoa
nhà hàng xóm. Mẹ chồng phản đối: “Rỗi hơi lo việc nhà người, xóm làng người ta
cười cho”. Cô chán nản buông luôn, lòng thỉnh thoảng nhoi nhót buồn khi một vài
bình hoa bắt đầu rũ lá. Chỉ ba ngày sau, tất cả các bình hoa đều rũ héo. Chị ra
nhìn đám hoa lả tả rơi, lá rụng đầy quanh sân cũng không buồn lấy nước cứu
chúng. Chỉ mấy bình hoa trà bên cửa sổ có tươi tắn hơn vì bàn uống nước ngay
cạnh đó, chị tiện tay hắt ra. Khi thấy Liên tỏ vẻ tiếc nuối đám hoa tàn úa dần,
chị bảo: “Hơi sức đâu mà chăm, mai mốt ảnh về, mua lại lứa mới đẹp hơn”. Giọng
kẻ cả của những người lắm tiền.
3. Chị
quay lại cuộc sống lấy đêm làm ngày những ngày anh đi biển. Lại phấn son sực
nức, áo hở, quần mỏng khoe ngực tròn, đùi thon. Lại hay căng cứng mặt mày và
không tiếc lời sỉ vả khi lỡ có ai vô tình đụng tới. Con người hiền lành và yêu
cây cảnh biến mất hoàn toàn như chưa bao giờ từng có trong chị. Mấy bà hàng xóm
và mẹ chồng Liên lại có dịp bàn tán: “Thấy chưa, mèo lại hoàn mèo”. Mấy ông
chồng lại chăm ra đường ngấm nguýt nhìn còn các bà vợ lại đá thúng đụng nia vì
ghen tuông.
-
Tuần tới Tony
quay lại.
Chị báo
với Liên. Cảm giác lạ thay, buồn nhiều hơn vui.
-
Chị mua mấy chậu
hoa tươi về thay đi, hoa lá trước nhà héo hết rồi, anh quay lại sẽ buồn.
Chị nhếch
môi phớt lờ. Khoé mắt chị chấp chới một nỗi niềm khó hiểu. Nửa như mong ngóng
chờ đợi, nửa như chẳng đặng đừng. Liên thấy thật khó hiểu, mỗi khi chồng đi
công tác dăm ba ngày, Liên nhớ như người mất hồn, thấy nhà cửa vắng te, lạnh
lẽo. Khi chồng sắp về, Liên vui vẻ hát ca. Khác hẳn chị, chồng đi ba tháng về
lại không có cảm xúc gì cụ thể.
-
Loại đàn bà ấy
có chồng cũng như không. Trăm thằng chứ có phải một thằng đâu – Mẹ chồng Liên
buông lời khắc nghiệt. Chẳng trách mẹ Liên ghét chị, bố chồng chết năm mẹ 28
tuổi, đầy xuân xanh vẫn ở vậy nuôi hai thằng con trai. Một đời bà không tơ
tưởng tới ai ngoài người chồng đã mất.
Hôm Tony
về, chẳng biết buồn không mà cứ đứng tần
ngần nhìn những bụi cây tàn héo, khô gầy như mọc trên sa mạc nào đó. Trên bậu
cửa sổ, những đoá hoa trà cuối cùng vừa chết đêm qua. Chị không mua lại những
khóm hoa mới. Tony lủi thủi tự mình ra phố mua hoa. Khi anh lúi húi trồng đám
hoa trước nhà, chị nhăn nhó, khó chịu.
Chị không
ngọt ngào: “Honey à, Honey ơi…”, càng không tỏ ra hít hà yêu thương những bong
hoa vừa hé như dạo trước. Giữa họ có một khoảng lặng. Không chịu nổi khoảng
lặng ấy, anh Tây bỏ đi. Hàng xóm lại được phen bất ngờ, đoán già đoán non.
Người bảo: “Chắc thằng Tây hết tiền bao nó, nó ghét đuổi đi”. Người cãi: “Chắc
thằng Tây hiểu bộ mặt thật của nó nên ghét, bỏ đi”. Hôm Tony đi, Liên thấy chị
đứng sau tấm rèm nhà, khóc nấc người, vai rung lên từng chập.
Tony đi
được hơn một tháng, những khóm hoa mới lại bắt đầu úa màu, nhàu nhĩ. Liên thi
thoảng có tưới nước cho chúng nhưng không hiểu sao chúng vẫn tàn lụi, không có
sức sống. Sáng nay hình như có chuyện xảy ra trong gia đình chị. Nhà chung
tường nên Liên nghe rõ từng tiếng hờ than trách móc vọng qua. Khi thấy Liên,
chị ráng ngồi thẳng thớm lên chiếc ghế sofa nhưng không gượng được, lại ngã qua
một bên như một tàu lá héo rũ. “Liên à, Tony chết rồi”.
Liên sững
người. Mỗi sáng, khi nhìn về những khóm hoa thi thoảng Liên vẫn hình dung anh
Tây ra tưới hoa. Đôi mắt xanh thẳm màu đại dương, nụ cười rạng ngời như nắng
sớm. Vậy mà…
-
Tony tìm chị mỗi
đêm ở vũ trường. Anh ngồi một mình chờ chị. Chị đã thôi không đến đó từ khi anh
quay lại. Đám bạn báo, anh chết vì tai biến. Đi nhanh quá không kịp nói gì…
“Sao chị
không giữ anh ở lại?” – Liên tiếc nuối. “Ừ, chị ngu quá. Sao không giữ anh lại.
Mặc kệ tất cả chứ, tới ngày nào hay ngày nấy chứ”. Chị như điên dại, móc trong
túi mình cuốn sổ khám bệnh. Bệnh viện Ung bướu TP.HCM, chỉ nhìn liếc qua, Liên
thoáng rùng mình.
Chị sợ anh
trông thấy tóc chị sẽ rụng từng mớ, từng mớ. Mặt chị sẽ già nua nhàu nhĩ vì
bệnh tật. Chị sợ đến mức có thể dối mình, đuổi anh ra khỏi nhà với lí do bố lũ
trẻ sắp quay lại, mẹ con chị sẽ ở chung với bố chúng, căn nhà này sẽ bán. Em
thấy chị ngu không? Ngu không?
Chẳng có
đáp án nào chung cho những câu chuyện tình, cho những lý lẽ của trái tim người
đàn bà đang yêu. Liên biết vậy nhưng vẫn thổn thức những hình dung “giá như,
giá như”.
Giá như
tối qua đoá hoa trà my không chết. Giá như anh Tây đừng ra đi, anh vẫn mỗi ngày
tưới cây, chị mỗi ngày nựng nịu “honey à, honey ơi lấy cho em cái này cái kia”…
Liên tin, anh ấy vẫn yêu chị, kể cả khi tóc chị rụng, da chị sạm màu. Mà chắc
chẳng riêng Liên tin vào điều đó. Khi Liên thấy chị gục đầu rất lâu ngăn nỗi
đau đang quặn lên là chị cũng đang tiếc nuối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét