Đêm qua, tôi giật mình khi một chị
bạn trong friendlist (danh sách bạn bè) đang khóc ròng... trên FB.
Chị không ngủ được khi nhớ lại
khoảnh khắc ngày này năm bố chị mất. Khi nhắm mắt xuôi tay, ông còn kịp chảy một
giọt nước mắt muộn mằn nơi khóe mắt.
Trước đó, bố chị là một diễn viên
nổi tiếng với những vai diễn để đời nhưng lại sa đà vào con đường nghiện ngập.
Cuối đời, sau khi cai nghiện, ông ở trọ một mình. Ông bị tai biến mạch máu não
khi đang ở một mình. Khi con gái phát hiện ra thì khá muộn. Những tế bào não
đang dần chết hẳn. Trong những phần não ít ỏi của ông lúc ấy ông vẫn còn ý thức
thèm một miếng bánh mì chấm sữa đặc – món ăn ông thích thuở thiếu thời và thèm
một điếu thuốc. Cô con gái dĩ nhiên không đồng ý. Vì bác sĩ khuyên chỉ nên cho
ông uống sữa bột pha loãng. Trên FB của mình, chị vừa khóc vừa chia sẻ rằng,
sau những va vấp của ông, chị có cách nhìn nghiêm ngặt hơn và không cho phép
nhiều điều ông muốn khi điều ấy không tốt cho ông.
Cái điều không tốt – mẩu bánh mì
chấm sữa và một vài hơi thuốc lá ấy – lần cuối cùng bố chị xin con gái mình trở
thành nỗi ám ảnh, dày vò chị khi chỉ vài tiếng sau đó ông rơi vào hôn mê sâu và
ra đi không bao giờ trở lại.
Mẩu bánh mì chấm sữa và vài hơi
thuốc dĩ nhiên chẳng thể giết chết một bệnh nhân. Dĩ nhiên càng chẳng thể giúp
ông tốt hơn về sức khỏe. Nhưng chắc chắn nó sẽ giúp ông hài lòng với vài giây
phút hiếm hoi còn lại của cuộc sống. Nếu có thể lựa chọn lại, tôi tin người con
gái sẽ đồng ý những mong muốn cuối của bố mình. “Chỉ một chút thôi bố nhé, bác
sĩ nói thế này không tốt cho sức khỏe của bố”. Hẳn nhiên ông bố cũng vui lòng,
hài lòng mà con gái cũng không phải mang sự dằn vặt về mẩu bánh mì và điếu thuốc
lá suốt cả phần đời chông chênh còn lại khi không còn bố.
* * * * *
Tôi đã rơi nước mắt khi thương
người con gái ấy. Đúng là có những tình huống không thể hành xử theo những rạch
ròi phân định đúng sai. Bố tôi hàng ngày vẫn đạp xích lô chở hàng trăm viên
than ngang khắp những con đường thành phố. Ông vốn là cán bộ kĩ thuật của Viện
KHKT GTVT nhưng bỏ việc đi xuất khẩu lao động và trở về... với hai bàn tay trắng.
Một người thuần tính, chất phác, xuề xòa dễ gì làm ăn nổi ở xứ người.
Bố về nước trong thời điểm hai đứa
con gái đang tuổi ăn tuổi lớn. Ông chấp nhận cùng mẹ bỏ hết sĩ diện đạp xích lô
chở than từ xưởng về các hàng quán quen biết kiếm tiền nuôi con ăn học. “Nghề” ấy
cũng đằng đẵng được hai mươi năm rồi.
Tính bố đặc biệt nên chiếc xe
xích lô chở than cũng có phần... đặc biệt. Xe được gia cố thêm một cái quạt máy
để chống nóng, bạt che nắng trên đầu, lại thêm loa đài đi đến đâu lại vang vang
đến đó những khúc hát bố tôi yêu thích: “Ơi con sông quê, con sông quê...”. Chủ
nhân chiếc xe ấy đầu trần, áo may ô, da đen bóng, cười nói oang oang giữa phố
như giữa đường làng mỗi khi gặp người quen. Người không ưa tính bố, bảo nhìn bố
mi như phường chèo. Người thương, bảo, bố mi khỏe hầy, nhưng nhắc bố, ngoài 60
rồi, đừng chủ quan với sức khỏe.
Điều duy nhất tôi có thể làm cho
bố là luôn dặn dò kĩ lưỡng bố chỉ làm nếu công việc đó vui và vừa sức. Bằng
không, bố cứ nghỉ đi vì con đã có thể lo cho bố được rồi. Mà quả thực, nhìn mặt
bố hoan hỉ, cởi mở khi ngồi trên xích lô, gặp những khách hàng quen thuộc,
không ai phủ nhận rằng ông vui với công việc ấy. Cả bố và tôi đều hiểu, nếu buộc
phải thôi việc, bố sẽ bơ vơ lắm khi vào ra suốt ngày đối diện với những bức trướng,
những di ảnh... Bên này ảnh vợ, bên kia ảnh mẹ, hết thảy đều chưa hết tang.
Chẳng biết đúng hay sai khi chưa
bao giờ tôi thấy khó chịu, nóng ruột khi để bố mình với một hình ảnh mà không
ít người nhìn vào thấy có phần “như phường chèo” trên phố. Tôi thậm chí thấy
vui vui trong lòng khi nghe khúc hát sông quê ngân lên từ chiếc xe than cáu bẳn.
Và thú thực, tôi luôn thấy bố mình thật gần gũi, dễ chịu khi ông cười nói hể hả,
hồn nhiên như trẻ nhỏ. Tính ông vẫn thế. Hơn sáu mươi năm rồi. Cả đời bà nội, rồi
tới mẹ không có khả năng thay đổi thì làm sao tôi có thể thay đổi. Mà thực lòng
tôi chẳng muốn thay đổi nếu điều ấy có làm ngứa mắt vài người nhưng làm bố tôi
vui.
Ở tuổi ngoài 60. Tuổi dốc bên kia
của cuộc đời rồi. Mọi lễ nghi, phép tắc có lẽ nên dẹp bớt đi để cho niềm vui và
sự hồn nhiên được trở về trong tâm hồn. Chẳng biết cách nghĩ của tôi đúng hay
sai nhưng tôi vẫn tin rồi mình sẽ không phải... khóc trên FB như người bạn của
mình, chỉ vì mẩu bánh mì và điếu thuốc.
Võ Thu Hương