Cách đây gần
một năm, khi đi chăm mẹ nằm viện 103, trong một buổi chiều mây xám tôi gặp một
bác tầm 60 ngồi khóc rấm rứt bên hành lang phòng cấp cứu. Cách đó không xa, những
đôi mắt đỏ kè, những tiếng khóc nấc… Chiếc xe cấp cứu vẫn mở cửa. Tôi đưa bác
khăn giấy. Không cần tôi hỏi, bác khóc nấc: “Cháu ơi, mẹ bác bỏ bác đi rồi”. Mẹ
bác bị đột quỵ và đã mất khi xe trên đường tới bệnh viện.
Lúc ấy, tôi
đã khóc chung với người lạ. Mới vừa buổi sáng, bác sĩ nói, mẹ tôi chỉ còn có thể
sống được trên dưới 6 tháng nữa mà thôi. Tôi nói với bác rằng, bác gần gấp đôi
tuổi tôi, bác được sống cùng mẹ 60 năm trong đời, đó là niềm hạnh phúc không phải
ai cũng có… Cháu chỉ mong mẹ cháu sống thêm vài năm, thậm chí 1,2 năm nữa thôi
cũng được nhưng cũng không thể. Tôi còn thầm nghĩ, cháu còn đau hơn bác đây,
cháu chỉ mới quá 30 thôi mà mẹ cháu đã sắp bỏ đi rồi.
Nhưng thực
tình, lúc ấy, cả bác gái và tôi, dường như không thể đo đếm nỗi đau của ai lớn
hơn ai. Bác ấy ngậm ngùi trước khi tạm biệt: “Số phận cả cháu ạ. Thực tình, nỗi
đau mất mẹ lớn lắm, lớn tới mức không ai tưởng được và không ai đong đếm được,
60 tuổi hay 30 tuổi, mất mẹ cũng đau như nhau cả thôi”.
Tôi vẫn nghĩ
đến cái Hà, con cô chồng tôi để dỗ dành nỗi đau của mình trong những ngày tháng
cuối cùng có mẹ và cả khi mất mẹ. Cô bị ung thư bạch cầu mất năm 27 tuổi, lúc đó
em Hà 3 tuổi, vẫn còn bập bẹ. Mẹ chồng tôi vẫn tự may đồ tết cho con, bộ đầu
tiên mẹ may bao giờ cũng là của em Hà vì: “Tội nghiệp con bé không còn mẹ”. Có
miếng ăn ngon mẹ cũng nhớ ngay tới nó, dành riêng phần vì thương con bé. Không
chỉ được bố mẹ tôi thương, nó còn được cô, dì, chú, bác yêu chiều. Ai cũng muốn
bù đắp phần nào đó khoảng trống mẹ nó để lại quá sớm.
Con bé vô tư
đón nhận những tình cảm ấy. Vào những năm 80, ở làng quê nhỏ miền Bắc đa phần
nghèo khó, lũ trẻ con phần nhiều bụng ỏng đít beo, áo quần cũ kĩ. Riêng cái Hà
vẫn trắng hồng trắng nõn, áo quần xe xua vì được nhiều người chia sẻ. Chỉ khi
nó lớn lên, càng hiểu đời đôi mắt nó càng đượm buồn. Ngày lấy chồng, đứng trước
mộ mẹ, nó khóc như mưa. Ngày sinh con nó khóc đến mức mắt chín mọng như quả
nhót. Đó là những lúc nó đớn đau nhất khi thiếu mẹ. Và giờ, khi đã là mẹ của ba
đứa con gái, khi nói với tôi, em chỉ mong trời cho mình sức khỏe sống tới 50 tuổi
thôi, để được ở bên con những lúc nó ốm đau, cưới chồng, sinh nở… con bé lại
khóc. Nỗi đau mất mẹ tưởng rất mờ trong kí ức một đứa nhỏ 3 tuổi thực ra là một
vết thương hằn in không bao giờ lành trong trái tim nó.
Có lần, Hà nắm
tay tôi nói, chị may mắn hơn Hà nhiều lần khi những lúc khó khăn nhất đều có mẹ.
Những ngày đầu tiên đi học, ngày lấy chồng, ngày sinh con… Những chuyện tưởng
thường tình với mọi cô gái thực ra là một hạnh phúc vô cùng lớn lao. Trong khi
đó, mẹ mất khi Hà còn nhỏ xíu, Hà sẽ vui
vẻ đánh đổi tất cả để một lần có mẹ trong những khoảnh khắc ấy nhưng không bao
giờ có được…
Mùa Vua Lan, xung
quanh tôi có nhiều người cài lên ngực mình hoa hồng trắng. Họ cũng như tôi, nhiều
mùa Vu Lan trước không cài lên ngực mình bông hồng đỏ. Không một lần “nhìn thật
lâu và nói với mẹ rằng, mẹ ơi, mẹ có biết hay không? - Biết gì? - Biết là con
yêu mẹ không?”. Có thể ở thế hệ 8X trở về trước, đó không phải là cách thể hiện
tình yêu thương mẹ phổ biến nhưng quả thực nếu một lần nói với mẹ điều ấy, có
thể tôi đã có sự an ủi hơn phần nào trong mùa Vu Lan năm nay, mùa đầu tiên mất
mẹ.
Mùa Vu Lan,
có rất nhiều người giăng trên câu thơ trên FB : “Tôi thấy tôi mất mẹ/ Mất
cả một bầu trời” (Xuân Tâm). Và có lẽ cũng nghe Bông hồng cài áo cùng thấy lòng
mình đang hư hao thắt quặn…
Võ Thu Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét