“Hành trình thực sự không tính bằng dặm mà
tính bằng những người bạn” (Tim Cahill)
Anh trai tôi đã treo lên tường facebook câu danh ngôn ấy, khi tôi đang sẵn sàng hành lí cho một chuyến du lịch nước ngoài. Tôi nhếch môi cười, nghĩ thầm, không biết “cha này” đang xỏ xiên gì mình hay không.
Bởi anh tôi chưa từng đi du lịch nước
ngoài.
Bởi anh tôi đã đặt chân lên khắp 64 tỉnh
thành nước mình. Hầu hết những bài văn, bài thơ hay bài hát nào tôi biết (dĩ
nhiên là trong nước) có nhắc tới địa danh nào thì anh đều đã đến. Đó là “Mường
Lát hoa về trong đêm hơi”, hay Ải Nam Quan, hoặc “Tây Bắc ư, có riêng gì Tây
Bắc”… Không chỉ đến, chụp hình và nhìn ngắm như khi tôi vẫn đến một danh thắng
nào đó, anh tôi thường mang theo về và kể tôi nghe câu chuyện về những người
bạn.
Này em gái, em biết không, lúc anh đi từ Sa Pa
qua Y Tý săn mây, xui sao mà bỗng dưng xe hết máy. Nhìn quãng đường xa mù khơi
chưa từng đi qua, không biết có những gì chờ mình phía trước, dĩ nhiên là rất
ái ngại. Anh dắt bộ chừng 10 phút thì có một bác dân tộc phóng chiếc xe lùn tè,
han rỉ đi qua. Bác ấy hỏi: “Hết xăng hả? Có lấy xăng không?”. Dĩ nhiên là anh
phải đề phòng. Biết đâu ông ấy bán cho mình thứ xăng vớ vẩn pha nước lã, với
giá cắt cổ rồi vù chạy. Mình sẽ tiền mất tật mang. Anh lắc đầu, hỏi bác ấy cây
xăng. Bác ấy bảo, trên này không có đâu, phải xuống bản. Đi tầm 5 cây số nữa. 5
cây số ở đây đi nhanh cũng phải 5 tiếng, vì đường lầy lội lắm. Trong khi anh
đang ngán ngại vì trời đang về chiều thì bác ấy nhanh chóng lấy ra một ống nhựa
dài ngoằng, hút xăng từ con ngựa già han rỉ của bác qua cho anh. Sau đó, bác vỗ
vai: “Chào nhé, anh bạn” và đi mất.
Một lần khác, lại vẫn là bản tính đề phòng
mà có lẽ do lớn lên ở phố nên anh đã khư khư giữ cho mình bao năm nay. Khi ra
một vùng quê thuộc miền biển miền Trung, một cậu nhóc tầm 15 tuổi đã rất nhiệt
tình dẫn anh đi khi anh hỏi đường. Tiện thể anh nhờ luôn gia đình cậu cho mình
ăn, nghỉ trong những ngày ở đó. Khi anh hỏi chi phí, cậu nhỏ nói: “Không bao
nhiêu đâu anh”. “Không bao nhiêu là bao nhiêu, em cứ cho anh biết chính xác
đi”. Anh hơi chột dạ, nghĩ bụng biết đâu không hỏi, cậu nhóc xa lạ này giúp
mình xong xuôi, cho mình ăn uống ngủ nghỉ xong hô 3,4 triệu thì chết nguy. “Hai
trăm ngàn anh nhé!”. Em gái ạ, lúc ấy anh lại thêm một lần xấu hổ vô cùng với
một người lạ.
Người lạ - cậu bé ấy và anh cùng khám phá
điểm cực Đông mà anh muốn đến. Cả hai
lạc vào một bãi biển dài mà theo cậu ấy là “lạ hoắc”. Cậu ấy nhường anh cả chai
nước mang theo vì: “Anh không quen leo núi, đi biển nên nếu thiếu nước chắc
chắn sẽ nhanh mệt. Em quen rồi”. Đi hoài không thấy một bóng người, anh đã
hoang mang lắm. Nhưng cậu ấy nói: “Không sao anh, chắc chắn sẽ có tàu thuyền đi
tuần tra qua khu này. Mình chỉ cần vẫy tay chào, ra hiệu nhờ giúp là họ giúp”.
Có vài lần trong giấc mơ, anh thấy mình
lạc ở một chốn nào đó với sự hoang mang tột độ. Nhưng trên nhiều chặng hành
trình đến những chốn lạ, giữa những người lạ… anh lại nhớ tới cậu bé ấy, cứ vẫy
tay chào, cứ mở lòng mình ra. Và thật kì diệu, chắc chắn luôn có những ấm áp
đáp lại.
Mùa hè, mùa của những chuyến lên đường. Và
tôi biết rồi, mở lòng mình ra sẽ đón được những điều kì diệu. Một bài học như
những câu chuyện anh trai tôi đã gặp cũng là điều kì diệu vậy.
Sáng nay, trước khi lên đường, tôi viết
lên tường facebook tôi câu nói anh tôi thích: “Hành trình thực sự không tính
bằng dặm mà tính bằng những người bạn”.
Khôi
Nguyên Thảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét