Cô gái và chàng trai của mẹ rất thích
hát hò trước khi đi ngủ. Hai anh em coi đó là niềm vui và phân công nhau đều đặn
từng bài, từng bài. Bài nào các bạn cùng thích thì hát song ca. Và bài mà cách
đây vài tháng các bạn thích hát song ca là Gặp mẹ trong mơ và Trách ai vô tình.
Cả hai đều rất chi không hợp cảnh ngộ.
Cô gái hôm nay học đâu không biết, hát
nhạc chế. Có bài nào như này không: "Một hai một hai đập nhau nhé"
(Theo mẹ đoán là "đập tay nhé" - kiểu Hi 5). Lại một bài khác: “Ra vườn
hoa em chơi… Nhưng cô dạy em đừng hái bông hoa này là của cô". Bài này thì
rất may là hồi nhỏ mẹ cũng được học "bông hoa này là của chung" nên
biết rồi nè. Và mỗi lần mẹ biết em hát sai, mẹ sẽ chỉnh cho đúng, dù không hải
lúc nào em cũng nghe theo mẹ mà hát lại. Như bài “Gia đình nhỏ, hạnh phúc to”,
thay vì hát “À ơi à ơi, bé ngủ cho ngoan” thì em luôn hát rằng: “Bà ơi bà ơi,
bé ngủ cho ngoan”. Trớt quớt không liên quan gì nhau nhưng em đưa ra lí do: “Vì
em thương bà nên em muốn hát bà ơi bà ơi như vậy”. Đôi khi lí do trời ơi đất hỡi
như thế được em bảo vệ tối đa không hề thay đổi khiến mẹ dần phải chấp nhận vì
dù sao lí do ấy cũng đáng yêu đấy chứ.
Anh Đốm biết hát nhiều trước khi biết
nói. Anh là một cậu nhóc ADHD (tăng động giảm chú ý) nên anh rất khó khăn trong
việc giao tiếp. Ban đầu anh chỉ ưm ửm theo đúng giai điệu, về sau anh có thể
hát ngọng líu lô, và giờ thì có vẻ hát tương đối rõ lời. Anh được bà ngoại hát
cho nghe nhiều bài hát, từ bài hát con nít tới người lớn, nhiều nhất là những
bài về tình mẹ con. Mấy ngày gần đây chở anh đi học, bỗng nghe anh hát lại những
bài hát bà ngoại từng hay hát như “địu con đi nhà trẻ”, thằng Cuội”…, có lúc nước
mắt mẹ chực trào ra. Bà ngoại mất đã qua giỗ đầu lâu rồi nhưng những câu hát bà
vẫn hát thì Đốm vẫn hát đó, thật gần.
Mẹ hát không hề hay. Thậm chí đôi khi
mẹ vẫn thấy có vẻ thảm họa. Và có vẻ như cả chàng trai cô gái nhà mình đều di
truyền giọng ca của mẹ. Có lần một cậu em mẹ nói, cậu không thích để con cái
mình hát, xướng ca vô loài. Và quả là, mẹ chưa từng nghe những đứa trẻ trong
nhà cậu ấy hát một câu nào... Mẹ không tranh luận vì quá khác nhau quan điểm. Mẹ
chỉ nói bông đùa rằng, hát đôi khi chỉ để cất giọng, sảng khoái, vui là chính.
Xướng ca được thì trời ơi, giàu gấp mấy đời bố mẹ gõ chữ ăn tiền cộng lại chứ
vô hay hữu loài cái gì?
Có một lần tình cờ ở hồ bơi Sky
garden, mẹ nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ người Hàn Quốc. Người chồng có thân
hình một múi, bụng ưỡn ngược với chiếc quần bơi nhỏ xíu. Người chồng đứng bên hồ
bơi, thay vì làm vài động tác khởi động trước khi xuống hồ thì chú ấy bỗng hát
khe khẽ và lắc lư uốn éo như thể nhảy múa. Vài người nhìn chú tỏ vẻ ngạc nhiên
nhưng chú mặc kệ. Gần đó, trên ghế đợi, cô vợ trẻ và cô con gái tầm một tuổi cười
nắc nẻ. Bàn tay bé xíu mũm mĩm của cô con gái vỗ vào nhau đầy phấn khích. Và ở
góc hồ bơi ấy, tiếng hát của gia đình nhỏ ấy mẹ không hiểu, không thể nhớ nhưng
hình ảnh họ cùng ca hát nhảy múa chỉ để con cười đẹp thật đẹp trong mắt mẹ. Và
mẹ tin họ gắn kết nhau hơn từ những khoảnh khắc ngọt ngào nhỏ bé ấy.
Quả thực, mẹ vẫn luôn nghĩ hát, múa,
nhảy... cũng là một cách nuôi dưỡng cảm xúc rất tốt cho bọn trẻ con và cả những
người lớn có tí trẻ con như mẹ. Và vì thế, mẹ vẫn luôn mong chàng trai cô gái của
mẹ trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đừng đánh mất đi niềm vui có thể ngồi hát ca
bên nhau trong veo, hồn nhiên như thế.
Khôi Nguyên Thảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét