1.Chiều nay mẹ đi làm về, cô bạn 3 tuổi chạy ra
đón ở cửa, háo hức: “Mẹ ơi, mẹ nhìn nè!”. “Gì đấy con?”. “Ôi, thật là kì diệu
thế này mà mẹ không nhìn thấy ư mẹ ơi. Mẹ đẩy xe vào nhà, ngoái lại nhìn em thật
kĩ, nhìn từ trên xuống dưới, trước ra sau nhưng thực tình… chẳng thể phát hiện
ra điều gì. “Đây ạ” – Từ bàn tay khum khum, em xòe tay hẳn ra. Trên bàn tay bé
xinh mũm mĩm là cái li tí hon kích cỡ chỉ vài milimett. ?”. Ôi, quả thực, mẹ
suýt té rầm vì “thật – là – kì – diệu”.
“Kì diệu thật. Chưa bao giờ mẹ thấy cái li bé
xíu như thế này”. “Vâng ạ, con đã thấy em ấy nằm ngủ trong bụi cỏ sáng nay”.
Ồ, đó không chỉ là điều kì diệu với em, đó lại
là điều kì diệu hơn đối với mẹ. Nó khiến mẹ ngay lập tức nhớ tới mạt dây chuyền
hình giọt nước bằng đá mã não, trong veo màu hổ phách nằm lấp ló trong vạt cỏ mẹ
phát hiện ra trong một buổi sáng trực nhật dạo tiểu học. Mẹ đã bất ngờ như thể
gặp được một báu vật. Quả thực trước đó, con nhà nghèo, chưa bao giờ mẹ có một
món đồ trang sức chứ đừng nói lấp lánh mướt mát thế này. Mẹ đã khoe ngay với bà
ngoại và nghe lời bà ngoại đi cọ rửa thật sạch, tìm một sợi dây xinh xinh xỏ
vào đeo lên cổ. Mỗi khi ai đó khen sợi dây mẹ thực sự hãnh diện và thấy yêu quý
người khen ấy như thể người ta đã thấu hiểu điều gì đó về mình.
Những cảm xúc háo hức, vui mừng khi bất chợt gặp
một mặt dây đá xíu xiu ấy có lẽ cũng vui như cô bạn thân của mẹ bây giờ, khi bạn
gặp một chiếc li bé tí xíu.
Mẹ là người trân quý những cảm xúc, vì thế mẹ
có thể dễ dàng bỏ qua những nghi ngờ về bụi bẩn, vệ sinh trước một món đồ nằm lạc
ngoài đường mà con gái thích. Có sao đâu nhỉ, có thể rửa thật sạch bằng xà
phòng, ngâm chanh muối, thậm chí mẹ hoặc bà vú sẽ giúp em trụng lại li bằng nước
sôi. Chưa chắc những món đồ trong cửa hiệu sang trọng có thể sạch bằng sau những
quy trình về sinh phức tạp của mẹ và bà vú. Quan trọng là những nụ cười của
con. Và vì quan điểm này của mẹ mà trong số đồ chơi của con có em gấu đi lạc,
con cá đi lạc, và hôm nay là chiếc li ngủ quên… tất cả đều đến với em tình cờ
bên bụi cỏ hay trong bụi cỏ và gắn bó với em rất vui.
2. Trở lại chuyện “điều kì diệu” là chiếc li bé
xíu xiu của em. Em háo hức mời mẹ ngồi uống trà và giả vờ rót trà vào cái li bé
xíu ấy. Rót trà thêm vài dạo, em chủ động nói: “Em nghĩ là mẹ thích ăn sinh tố
dâu phải không nè. Mẹ chờ em chút xíu nhen”. Rồi như một con mèo con tha bảo bối
tí hon của mình, em cắp chiếc li lại chỗ đồ chơi, lấy một vật gì đó có khả năng
xoay xoay, vừa làm vừa nói: “Mẹ chờ em chút nhen, em xay sinh tố dâu cho mẹ có
liền”. Từ vật xoay xoay đó em vờ đổ ra li bé xíu, cẩn thận bê lại: “Mời mẹ!!”.
Em cười tít mắt khi nghe mẹ cảm ơn và khen dâu của em thơm quá.
Trí tưởng tượng của trẻ con thực tình là một thế
giới cực kì phong phú trên cả mọi điều kì diệu mà nếu vì bận rộn, có thể những
bà mẹ ông bố trẻ vô tình đánh mất cơ hội để cùng bước vào chia sẻ. Có lúc sau
những bộn bề công việc, mẹ chỉ cần ngồi yên nhìn em chơi, nghe em líu lo, thi
thoản hỏi han em vài câu hỏi mở. Thế là sẽ có loạt loạt câu chuyện được em kể
cho nghe bằng giọng ngọng ngịu líu lo của cô nhỏ 3 tuổi. Có lẽ thanh âm trong
veo ấy còn hay ho hơn cả việc ngồi trong một vườn mát xanh lắng nghe rộn ràng
tiếng chim. Và mẹ luôn cảm ơn em vì có khi chỉ một buổi chiều nhỏ như buổi chiều
này, em dẫn mẹ đi từ điều kì diệu này đên điều kì diệu khác…
Võ Thu Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét