Nếu ai đó hỏi bạn rằng, ai là người yêu con nhất
thì chắc chắn bạn sẽ trả lời ngay tắp lự: Mẹ chứ ai? Và ai là người hiểu con nhất? Cũng là mẹ! Tin chắc
đó sẽ là những gì tốt nhất dành cho con.
Quả thực là tôi đã luôn nghĩ như thế. Cho tới khi tôi hoang mang thực sự
trong từng bước trưởng thành của con trai. Mọi quy tắc, quy chuẩn theo từng
thang đánh giá độ tuổi lộn tùng phèo. Từ 1 đến 2 tuổi bé bình thường và đáng
yêu như những đứa nhỏ khác. Ba tuổi bé vẫn chỉ nói được vài từ đơn. Vài ba lần đưa
bé đi Bệnh viện Nhi Đồng thăm khám, các bác sĩ nói bé chỉ chậm nói đơn thuần. Chỉ
cần bố mẹ nói chuyện với bé nhiều, giao lưu nhiều để hiểu bé hơn. Đi không dưới
chục lần, riết rồi chán vì không có giải pháp nào cụ thể hơn cho cả con và mẹ.
Bé tăng động, chậm chú ý, chậm nói… nói chung là rất nhiều vấn đề của một đứa
nhỏ đều tập trung vào con trai khiến bố đau đầu còn mẹ thì không đếm được những
lần khóc lên khóc xuống. Từ ân cần dỗ dành đến la mắng dọa nạt… đều thử để mong
con phát triển. Chẳng cần phải hơn thua hãnh diện gì mà chỉ cần con bình thường
như những đứa nhỏ khác.
Tôi còn nhớ mình đã khóc sưng mắt khi xem phim cậu bé đặc biệt của Ấn Độ. Một
cậu bé gần gần giống với con tôi. Chỉ khác là cậu bé thường xuyên hứng chịu lời
rủa xả của môi trường xung quanh. Cho tới khi, thầy giáo dạy vẽ nói với gia
đình rằng : Ở một hòn đảo nọ, khi muốn đốn ngã một cái cây, người ta sẽ
không chăm sóc nó đúng cách, người ta đứng vòng quanh nó chửi bới. Chỉ cần một
thời gian sau đó, cái cây chết. Nhờ thầy giáo ấy mà cậu bé dần hòa nhập, thậm
chí đạt giải cao nhất một cuộc thi vẽ quan trọng dành cho cả thầy cô và học
sinh.
Tôi đã ngưỡng mộ ông thầy ấy và dĩ nhiên hy vọng một cậu bé đặc biệt như
con cũng sẽ may mắn gặp giáo viên như thế. Nhưng báo chí vẫn ra rả đưa tin những
vấn đề tiêu cực ở trường lớp, thầy trò… khiến tôi không khỏi băn khoăn. Nhất là
tự thấy chỉ một mình con trai cũng khiến mẹ đau đầu, căng thẳng, huống chi ở lớp
có hàng chục bạn nhỏ khác. Để bé vào lớp một là một chặng dài bố mẹ suy nghĩ, hỏi
han từ nhiều người quen, người thân, từ cả những y bác sĩ, chuyên gia tâm lí.
Làm sao để bé hòa nhập tốt được, làm sao để có thể học, quan trọng nữa là làm
sao để bé an toàn… Có lúc nghĩ mệt quá, mẹ chỉ ước giá lúc này con là đứa nhỏ 4
tuổi, chứ đừng là 7 tuổi. Để con có thêm thời gian mà trưởng thành.
Những băn khoăn của tôi hóa thừa khi bước chân vào trường Đặng Thùy Trâm của
con. Cô Hiệu trưởng của con không giữ khoảng cách, cô cởi mở, nhẹ nhàng, tình cảm
với từng phụ huynh và đặc biệt linh hoạt, tận tình trong từng trường hợp để giải
quyết công việc sao cho có thể đưa lại lợi ích tốt nhất cho học sinh.
Những ngày đầu con đi học, có khi cô dành thời gian ra đứng trông con vào
giờ tan trường, khi mẹ chưa kịp đến đón và các cô chủ nhiệm phải bận vịu với việc
xếp hàng, trả học sinh. Những học sinh như con trai vẫn thường có một «cơ chế»
khá đặc biệt. Nếu không có cô đứng bên cạnh nhắc nhở, có thể bé sẽ bỏ trốn khỏi
trường, đi lạc, chạy nhảy và khó đảm bảo an toàn. Điều tôi trọng nể ở cô hiệu
trưởng là, ở vị trí lãnh đạo nhưng khi phải làm trông trẻ bất đắc dĩ, cô vẫn
luôn tươi cười khi gặp từng phụ huynh. Cô vui vẻ nói : « Không sao,
quan trọng là các con an toàn ». Chỉ một câu nói nhưng khiến bất cứ phụ
huynh nào cũng thấy mình được chia sẻ tuyệt đối.
Cô chủ nhiệm của con càng khiến tôi bất ngờ hơn. Dự tính trước tình huống
là sẽ nhận được phàn nàn của cô ngay từ buổi học đầu tiên, nhưng cô đáp lại là
nụ cười tươi. «Mẹ bé N. yên tâm đi, từ từ con đi học sẽ quen ». Nói về những
trò «siêu quậy» của con, cô hào hứng : «Bé thích xé giấy ném lung tung sàn
nhà ha mẹ ? Em nhìn thấy ảnh vui quá chừng, tựa như ảnh nghĩ đang
tham gia… lễ hội pháo bông à». Trong khi đó, ở nhà mỗi lần con ném giấy, xé giấy,
bà vú vẫn khó chịu cáu gắt vì phải dọn. Cô còn nhận xét : «Ảnh thuộc thơ,
thuộc bài hát nhiều quá chừng, hát đúng nhạc lắm luôn. Nhiều khi ảnh hồn nhiên
lắm, cô đang giảng bài thì ảnh hát. Từ từ cô sẽ nhắc ảnh». Khi tôi hỏi về những
phiền hà con trai có thể gây ra ở trường, cô lại là người an ủi : «Không
sao đâu mẹ bé N. Mà lạ lắm nhen mẹ, ở trường bé được nhiều người thương lắm. Từ
các cô, cô bảo mẫu, các bạn, chú bảo vệ, cả các chú phát cơm bán trú cũng hay
cho ảnh trái cây ăn thêm nữa. Độ này ảnh không còn hay chạy nhảy nữa mà đã chịu
ngồi im trong giờ học rồi… ». Khi nghe đến đó, bất giác tôi lặng đi vì nước
mắt chảy ra. Từng ngày con đi học mà mẹ cũng được học, hiểu thêm nhiều điều yêu
thương giản dị từ trường con nữa.
Không hiểu sao tôi có sự liên hệ ngay giữa ông thầy mà mình từng ngưỡng mộ
trong phim và cô giáo lớp 1 của con trai. Cô giáo của con là người có thể nhìn
ra những điều đặc biệt đầy tích cực ở con (một cậu bé mà trong cách nhìn của
nhiều người khác là đầy những điều đặc –
biệt – tiêu – cực). Nhìn với niềm yêu thương, chia sẻ của một người mẹ
và với sự hiểu biết của nghề giáo cao quý.
Ngoài mẹ cha, ông bà ra, rồi con sẽ đón nhận nhiều tình yêu thương trong đời.
Con trai ạ, với một sự khởi đầu tốt đẹp như thế thì chẳng có lí do gì chúng mình
không ngừng tin và hy vọng, phải không con?
Võ Thu Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét