Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Qua một khúc sông

Linh kéo rèm cửa sổ, vẻ mặt hứng khởi khi vừa cắm xong một bình hoa violet thật đẹp. “Hạnh ơi, nhìn này…”. Bao giờ những đoá violet đối với nó cũng như đong đầy hạnh phúc. Tôi nhìn thờ ơ, bất ngờ cáu kỉnh: “Kéo rèm lại cho tao còn ngủ”. Linh mim mím môi như vừa lỡ lời, như thể nó vừa mới thốt ra câu nói bất lịch sự kia chứ không phải tôi. Cái vẻ ấy càng khiến tôi khó chịu.


Nó là con gái cô Thư, bạn thân của mẹ ở tuốt Tây Nguyên. Học xong đại học, nhà nghèo khó lại không xin việc được, mẹ nó gửi xuống thành phố, nhờ nhà tôi xin giúp. Nó hơn tôi vài tuổi nhưng tôi vẫn quyết gọi là “con bé”, dù mẹ có ép uổng mắng mỏ không ít lần. Nó nhỏ con, đen nhẻm, quê mùa, luôn tỏ ra lép vế khi trò chuyện. Điều ấy khiến tôi thấy mình lớn hơn nó. Sở dĩ tôi khó chịu với nó đến vậy cũng vì sự xuất hiện quá đường đột của nó chen vào cuộc sống của mình. Ngay ngày đầu mới đến nhà, nó được mẹ nghiễm nhiên sắp xếp tư trang vào phòng tôi. Bắt gặp sự không đồng tình của tôi, mẹ cười trừ: “Nhà mình thiếu phòng mà đằng nào cuối năm nay cái Hạnh cũng đi lấy chồng, có gì phải ầm ĩ lên?”. Đã vậy, mẹ còn quý nó ra mặt. Thi thoảng tôi gào lên so bì: “Mẹ ơi, con mới là con gái mẹ đấy nhé” khi mẹ vì bênh nó mà không đếm xỉa tới quyền lợi và ý kiến của tôi. Bố là người luôn cưng chiều tôi vô điều kiện, cuối cùng lại giữ thái độ im lặng. Như vậy, không chỉ riêng tôi, ai chả muốn nổi cáu.
Có lẽ vì không ưa nó nên tôi săm soi nó khá kĩ. Không khó để nhận ra nó luôn giành cho anh ánh mắt trìu mến, long lanh. Ánh nhìn ấy khiến tôi nóng ran người. Ngay lập tức, tôi nói mẹ: “Mẹ làm sao thì làm, đây là chuyện tế nhị, đừng để con phải ra mặt cấm nó nhìn anh Hoàng bằng ánh mắt ấy”. Mẹ gạt đi: “Vớ vẩn, mắt con bé đẹp, hiền nên nhìn ai chẳng trìu mến vậy. Chỉ có con là nhìn người khác bằng con mắt khắt khe. Nếu cứ giữ cách nhìn ấy, con chẳng bao giờ biết yêu thương”. Cách nói của mẹ bằng đổ thêm dầu vào lửa. Tôi đóng sầm cửa bỏ đi tận khuya mới về. Lúc dắt xe ra cửa, tôi có ngoảnh lại nhìn qua cửa sổ, thấy mẹ buồn buồn.
Hoàng cười khì khi nghe tôi kể lại “trận chiến” vừa xảy ra với mẹ. Anh hỏi trớt quớt: “Em ghen hả?”. Câu hỏi chẳng liên quan mấy với câu chuyện dù có lẽ trúng tim đen tôi. Hoàng vuốt ve: “Thực tình, anh chẳng nhận ra, chẳng quan tâm cô ấy hay bất cứ cô gái nào khác nhìn anh kiểu gì. Chúng mình sắp cưới nhau rồi còn gì, em. Thôi đừng giận, mất vui”. Câu nói của Hoàng khiến tôi ấm lòng hẳn.  
* * * *
Tôi vừa đẩy xe vào nhà bỗng hốt hoảng nhận ra mẹ đang khóc bên bếp. Hình như đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc. Mẹ giấu ánh mắt đỏ quạch, suýt xoa: “Lúc nãy bằm ớt cay quá nên nước mắt rớt tùm lum”. Tôi ôm vai mẹ: “Mẹ làm sao thế, nhà mình có ăn ớt nhiều bao giờ đâu mà mẹ nói vậy?”. Mẹ lảng qua một câu chuyện không đầu không cuối khác. Mấy hôm sau, lúc chỉ hai mẹ con ở nhà, bà nói: “Đám cưới Hạnh chắc chuyển qua đặt ở nhà hàng nhé. Nhà mình cần một khoản tiền khá lớn để chữa trị bệnh cho chị Linh”. “Linh làm sao, mẹ?”. Mẹ lặng đi vài giây, môi run run: “Ung thư xương”. Tôi chợt thấy nhói lên trong mình một cảm giác khó hiểu. “Hôm nọ nó đi làm về bị té xe, uống thuốc, chữa trị hoài không khỏi, cứ than đau nhức, đi xét nghiệm thì ra vậy” – giọng mẹ nghèn nghẹn. Dĩ nhiên tôi chẳng ác độc đến mức từ chối đề nghị của mẹ. Đêm đó, lần đầu tôi quàng tay qua ôm Linh trước khi đi ngủ, hỏi Linh hôm trước té xe còn đau không. “Vẫn còn” - Linh nhìn, không giấu được sự ngạc nhiên trước vẻ thân thiện ấy.
Điều bất ngờ lớn nhất với tôi là dù đau bệnh nhưng Linh thể hiện tình cảm của mình ngày càng rõ đối với Hoàng. Không chỉ là ánh mắt trìu mến, Linh thường nấu những cốc chè đậu ngọt mát mời anh, tranh thủ trò chuyện mỗi khi Hoàng ngồi đợi tôi tắm táp hay đang làm gì đó. Khi tôi đi xuống, những câu chuyện vui vẻ chấm dứt, Linh lúng túng quay đi, giấu ánh mắt đang lúng liếng thương yêu, Hoàng thản nhiên như không. Linh không giải thích, không chia sẻ và tránh mặt tôi đến mức tối đa dù ở chung một phòng, một nhà. Điều ấy khiến tôi càng cảm nhận một vẻ trơ lì, nguy hiểm, ẩn sau gương mặt dịu dàng có phần chân quê. Điều bất ngờ còn hơn cả bất ngờ lớn ấy, tôi nhận ra Hoàng đáp lại sự quan tâm. Hôm qua Linh vừa than sắp hết mùa hoa violet rồi, đi chợ chẳng thấy bán thì sáng nay hoàng đã đến với bó violet tím biếc trên tay mặc tôi nói rằng tôi ghét violet. Khỏi phải nói tôi cũng biết chắc rằng Hoàng phải dậy từ lúc trời chưa sáng rõ để chạy xe ra tận chợ hoa đầu mối mới mua được bó hoa ấy. Khi tôi bóng gió hờn ghen, Hoàng trấn an: “Em nhạy cảm thái quá đấy, sao lại ghen tuông với cả chị em trong nhà? Anh coi Linh như người nhà, tình cảm trong sáng thôi, đâu có gì mà em phải buồn?”. Tôi ừ hử, đúng là chưa có điều gì có thể coi là không trong sáng hay có vấn đề để tôi phải buồn.
* * * * *
Cơ quan tổ chức đi du lịch hè Campuchia. Chẳng hiểu lãng đãng thế nào, tôi bỏ quên hộ chiếu. Vội chạy về nhà lấy, tôi thấy xe Hoàng dựng trong sân. Nhẹ nhàng mở cửa, nhẹ nhàng đi vào với một linh cảm không hay, tim tôi như bị ai bóp nghẹt khi thấy anh đang ôm gọn Linh trong lòng. Hoàng có nói gì đó mà tôi nghe không rõ nhưng vẫn kịp gằn từng tiếng: “Anh tồi lắm”. Tưởng như gương mặt tôi hoá đá, lạnh run rẩy, tôi đi thẳng vào phòng lấy cuốn hộ chiếu trên bàn và chạy lao ra khỏi cửa. Còn nghe giọng Hoàng gọi với theo đầy bất lực.
Sau chuyến đi du lịch đầy tẻ nhạt hay nói đúng hơn là một cuộc chạy trốn, tôi quyết định huỷ đám cưới cuối năm, dọn ra ở riêng với lí do nhà quá ngột ngạt, chật chội. Hoàng tìm gặp nhưng tôi luôn tránh mặt. Mẹ không giữ lại, chỉ nói: “Tha thứ cho mẹ”. Khi quay đi, tôi cảm nhận rõ sự đổ vỡ ngổn ngang trong lòng, tựa như những thành quách rêu phong đổ nát, cũ kĩ vừa gặp trong chuyến đi vừa qua. Chỉ mỗi bố tiễn tôi sang nơi ở mới. Dọn dẹp đồ đoàn xong tôi gục đầu vào vai bố nức nở như hồi còn bé. Bố ôm tôi thật chặt, ấm: “Nín đi con gái, khi một điều gì khiến con đau khổ xảy ra con hãy cứ tin, biết chờ đợi là sẽ vượt qua. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà”.
Mẹ ít liên lạc với tôi. Có khi như vậy càng hay vì sẽ không ai chạm tới nỗi buồn của tôi. Sau những cố gắng liên lạc không được, Hoàng dường như biến khỏi cuộc đời tôi. Có khi buồn quá, tôi ác độc nghĩ cầu cho kẻ phản bội ấy và Linh đừng bao giờ xuất hiện trước mắt mình. Cho tới mãi sau này tôi vẫn không nguôi trách mình đã có những giây phút nguyện cầu ác độc ấy. Chỉ sau 5 tháng tôi đi, bố điện thoại báo tin Linh không thể vượt qua đợt hoá trị, bệnh viện đã trả về. Thời gian sống đếm từng phút, từng giờ. Tôi trở về nhà. Mẹ tôi hoàn toàn ngã gục như khúc gỗ mục túc trực bên giường Linh. Bà không nói nổi một lời khi tôi đứng trước mặt.
* * * * *
Mẹ đưa tôi cuốn nhật kí của Linh. Tôi thắt lòng đọc những dòng chữ run rẩy: “Mình yêu anh ấy, mình biết điều ấy sẽ khiến Hạnh đau lòng lắm. Mình biết mình không được phép vậy. mình đã cố gắng chôn giấu mà không được. Làm sao điều khiển được trái tim mình khi toàn thân mình luôn rã rời, đau nhức, chỉ trái tim là không thôi nhảy múa khi thấy anh. Có khi nhờ có trái tim biết yêu mà giờ này mình còn sống và mình phải sống. Mình thương Hạnh đắng đót khi nhìn Hạnh ra đi, cũng thương anh hơn, vì đến với mình mà anh mang tiếng là người đàn ông tồi, là kẻ phản bội…”. Khi tôi hiểu Linh hơn thì chẳng có cơ hội để nói với chị rằng, cả Linh và tôi đều đáng thương khi yêu.
Sau 49 ngày Linh mất, Hoàng vẫn qua thắp hương hàng ngày, đứng lặng trước di ảnh Linh khá lâu rồi lặng lẽ ra về. Anh chủ động tránh mặt tôi. Tôi nhận thấy vẻ đau đớn trên mặt anh. Điều ấy khiến tôi càng thêm xót. Hôm nay, Hoàng chào mẹ và tôi, anh báo tuần sau ra miền Bắc nhận công tác. Nếu phù hợp sẽ xin nhận công tác ở hẳn ngoài đó. Khác với thái độ khi tôi bỏ nhà ra đi, mẹ tôi đứng dậy, nắm chặt tay Hoàng tha thiết: “Con đi công tác rồi về lại, đừng đi luôn nha con”.
Chỉ còn hai mẹ con trong gian phòng của riêng tôi. Căn phòng nhỏ tôi đã từng mong Linh không dọn vào cùng ở giờ sao quá vắng, quá trống khi thiếu chị. Mẹ chùng giọng: “Tất cả là tại mẹ. Chính mẹ đã xin Hoàng đóng vai là người yêu của Linh. Bác sĩ nói Linh khó qua nổi năm nay. Nhưng mẹ giấu mọi người, giấu Linh. Mẹ nhìn ánh mắt đầy khát khao yêu thương của Linh mà hy vọng nhờ lạc quan, nhờ tình yêu nó sẽ khoẻ lại. Vậy mà tình yêu cũng không cứu nổi nó”.
 - Tội nghiệp con Linh, hai mươi lăm tuổi, nó khát sống, khát yêu thì không được. Vậy mà khi bằng tuổi nó, vừa mới sinh nó, mẹ đã ôm nó ra sông nghĩ đến cái chết. Cũng may cô Thư phát hiện… Suốt đời này mẹ mang ơn bố con, mang ơn cô Thư và mắc nợ chị con - Câu nói của mẹ khiến tôi chết sững. Đến giờ tôi mới biết, mới hiểu vì sao mẹ thương Linh đến đứt ruột, bố lại luôn giữ thái độ im lặng sẻ chia với mẹ. Linh là kết quả của mối tình bị phụ bạc của mẹ trước khi mẹ gặp bố. Cô bạn thân lỡ thì của mẹ đã giang tay giúp đỡ nhận Linh làm con để mẹ có thể vượt qua cơn tuyệt vọng, gượng dậy làm lại cuộc đời.
Trước khi lên máy bay, Hoàng nói: “Em không cần phải xin lỗi anh. Anh vẫn là người có lỗi. Khi anh nói với em rằng tình cảm anh và Linh hoàn toàn trong sáng, anh không yêu cô ấy thì đó là sự thực. Anh nghe mẹ chỉ vì thương mẹ, thương Linh. Nhưng đến bây giờ… anh nhận ra điều ấy không đúng nữa. Anh yêu Linh”.
* * * * *
3 năm sau đó, đám cưới của tôi và Hoàng cuối cùng vẫn diễn ra sau nhiều khúc sông. Anh quay lại, tình yêu của chúng tôi ấm nồng lại. Ngày cưới, khi trời chưa kịp sáng, tôi cùng Hoàng chạy xe lên tận chợ đầu mối, mua hàng chục bó hoa violet để trang trí bữa tiệc và phòng tân hôn. Tôi muốn vẫn thấy chị Linh ở quanh đây. 







2 nhận xét:

  1. Tôi rất thích văn của Võ Thu Hương. Mong kết bạn giao hữu.

    toikhongbietkhoc.blogspot.com

    hungboston.vnweblogs.com

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em cảm ơn anh Hùng Nguyễn. Người viết chẳng mong gì hơn những sự chia sẻ thế này, anh nhỉ? Chúc anh luôn vui, mạnh khỏe ạ.

      Xóa